Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2557 - Chương 2558: Cả Người Đều Cảm Thấy Không Ổn (1)

Thánh Khư Chương 2558: Cả người đều cảm thấy không ổn (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Xích Phong đi đến, y vốn là Thần Vương, nhưng hiện tại cũng bị loại thanh hương này dụ hoặc, cảm thấy quanh thân nổi lên mây mù, giống như sắp phi thăng đến nơi.

Chỉ có điều, sau khi Xích Phong trông thấy Tào Đức ở đây, ánh mắt lập tức biến thành lạnh như băng, chỉ hận không thể vỗ một chưởng qua bên đó, đánh cho tên Tào Đức thành đống thịt nhão, giết chết cả nhục thân lẫn linh hồn.

Mà Côn Long cùng thần rồng ba đầu Vân Thác đi theo Xích Phong cũng có cảm giác giống như vậy, cuối cùng bọn họ liền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Sở Phong, bởi vì đám Lê Cửu Tiêu Thần Vương ở nơi này, cho nên bọn họ khó có thể chiếm được tiện nghi.

Mấy người này có ý định rời khỏi, nhưng Xích Phong lại rất cường thế nán lại, đi từng bước đến gần phía trước, ánh mắt như diều hâu bắt mồi, sát ý cùng đe dọa trong đó không hề che giấu chút nào.

Sở dĩ không có động thủ là bởi vì nơi này có Lê Cửu Tiêu và Tiêu Thi Vận đang ngồi, nếu không phải vậy thì y thực sự đã ra tay độc ác, trực tiếp nhào đến hạ sát chiêu với Tào Đức.

“Tiểu tử, tốt nhất là ngươi cứ trốn cả đời sau lưng kẻ khác, bằng không, ta lúc nào cũng có thể chém rơi đầu chó của ngươi!”

Thần rồng ba đầu Vân Thác lên tiếng đe dọa, gã ta âm thầm truyền âm cho Sở Phong, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, hận không thể giết chết Tào Đức. Vân Thác vốn là cao thủ trong cấp Thần, vậy mà lần trước lại bị thiếu niên trước mắt dùng lang nha bổng đánh nổ một cái đầu, ho ra máu mà ngất đi, tình cảnh quá chật vật mất mặt.

Lúc này, Côn Long cũng đi đến, trong tay là hai thanh đao lớn, đao khí lạnh lẽo như cứa vào tâm thần người khác, sát ý tỏa ra vô biên.

Sở Phong lập tức cảm thấy khó chịu, những kẻ này ai nấy đều diễu võ giương oai trước mặt hắn, bây giờ lại còn đi gần đến bên cạnh mà uy hiếp trắng trợn? Muốn giết chết hắn?

“Oan oan tương báo đến bao giờ, Xích Phong, ngươi dẫu sao cũng là một Thần Vương, có chút khí độ đi được không? Không bằng ngồi xuống làm một chén?” Lê Cửu Tiêu lên tiếng.

Ý tứ của Lê Cửu Tiêu chính là, không cần ngươi phải làm ra vẻ cười như gió xuân quên sạch thù hận, thế nhưng cũng không cần nhìn chằm chằm Tào Đức bằng ánh mắt ác độc như vậy a, có thù lớn cũng không cần nóng vội, sau này lên chiến trường đánh một trận là được, hà tất phải tỏ ra nhỏ nhen dưới tình huống như này.

Xích Phong rất bá đạo, lôi kéo Thần Vương tóc trắng bên cạnh ngồi xuống vị trí, nhìn sát vào Sở Phong, ý đồ gây áp lực cho hắn, hơn nữa còn tự mình rót cho mình một chén rượu.

Đồng thời y cũng phất tay một cái, ra hiệu cho hai người Côn Long và thần rồng ba đầu Vân Thác cùng ngồi xuống, muốn khiến Tào Đức ngột ngạt, để cho người một bàn này ăn uống không thoải mái.

Côn Long và Vân Thác trông thấy đại Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu tỏ ra ác liệt như vậy, trong lúc nhất thời cũng dâng lên khí thế, ai nấy đều không nói lời nào, treo lên nụ cười lạnh mà ngồi xuống.

Sở Phong im lặng, đám hầu tử, Tiêu Dao và Bằng Vạn Lý thì lại cảm thấy linh hồn đang hỗn độn trong gió.

Bọn hắn biết Thần Vương Lê Cửu Tiêu không có ý như thế, vốn dĩ muốn hóa giải địch ý của đám Xích Phong, ai mà ngờ được, rõ ràng là một việc tốt chuyện tốt, nháy mắt đã chuyển sang ác ý khó lường!

Phải biết là, chất thịt mà bọn họ đang ăn chính là thịt rồng, mà cánh thịt thịt vàng ruộm đang nướng trên giá chính là cánh của Cửu Đầu Điểu, loại trân hào hải vị này đưa cho ai cũng không thể để mấy người kia nếm thử, bằng không sẽ xảy ra chuyện.

Lê Cửu Tiêu nói xong mấy lời xã giao, đợi đến khi mấy người Xích Phong an tọa hết, bản thân hắn ta cũng có chút choáng váng, trong lòng không khỏi quýnh lên, có chút bồn chồn.

“Làm sao, Tào Đức, ngươi bị dọa đến tê liệt rồi hả? Trông thấy bản vương ngồi xuống mà một câu cũng không nói, mặt mũi tái nhợt, không phải là trong lòng sợ muốn chết rồi chứ? Chẳng qua a, ta nói cho ngươi, ngay cả khi người có quỳ rạp trên đất mà liếm chân ta nài nỉ, ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, tương lai không sớm thì muốn chắc chắn sẽ giết ngươi!”

Xích Phong lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt lãnh khốc vô tình.

Lần trước Tào Đức đã xử lý đường đệ Xích Mông của y, khiến nhất tộc của bọn họ nổi giận lôi đình, há lại để cho người ngoài giết hết Cửu Đầu Điểu, chắc chắn phải tiêu trừ!

Ban đầu Sở Phong còn có chút chột dạ, dù sao thì hắn cũng đang phết mật ong để nướng cánh của Cửu Đầu Điểu, nhưng sau khi nghe thấy loại lời này, hỏa khí trong bụng hắn dần sôi trào, trong lúc nhất thời mi kiếm dựng thẳng, một chút kiêng kỵ cũng bay sạch.

“Tào Đức ta chưa từng sợ kẻ nào, chuyện sau này cứ để sau này tính, hôm nay có rượu hôm nay say, tương lai ta sẽ chờ ngươi!” Sở Phong cười lạnh, trực tiếp uống cạn một chén.

“Tào Đức, ngươi bớt cuồng vọng đi, lần sau nếu có giao thủ, ta chắc chắn sẽ diệt sạch ba hồn bảy phách của ngươi, khiến cho ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!” Vân Thác âm u mở miệng.

Ánh mắt Côn Long lại càng thêm ác độc, nhìn chòng chọc không rời Sở Phong, đao khí giống như muốn hóa thành ánh sáng thực truyền đến từ ánh mắt của hắn ta.

“Ha hả!” Sở Phong cười lạnh.

Đối với Vân Thác, Sở Phong còn có chút kiêng kỵ, nhưng đối mặt với Côn Long bây giờ, hắn tuyệt đối không để tâm. Bây giờ Sở Phong hắn đã là Thánh giả, hơn nữa còn là Đại Thánh, còn phải sợ hãi cái tên gọi là Thánh giả đệ nhất này sao?

Hiển nhiên Côn Long cũng có bóng ma tâm lý với Sở Phong, nhìn thấy hắn cười lạnh nhìn mình, hai tay lập tức hơi run rẩy, ngay cả đại đao cũng lay động theo, hận đến không thể kiềm chế.

“Ngươi cầm đao chắc một chút cho ta, dưới trường hợp như này mà ngươi cũng có thể dễ dàng động đao, có chết cũng đáng lắm!” Sở Phong lạnh giọng nói.

Bên cạnh, Xích Phong tự mình rót rượu, đảo khách thành chủ, cường thế không gì sánh được, y uống một ly lớn, không chỉ có như vậy, còn tự mình cầm lên một khối thịt rồng đỏ tươi, sau đó trực tiếp cắn xuống, chất lỏng bên trong lập tức ứa ra chảy xuống, chất thịt non mềm tươi mọng phát sáng khiến đầu lưỡi của y đều muốn tan ra.

“Không tệ!”

Tuy rằng y rất thống hận Tào Đức, thế nhưng bản thân lại rất hài lòng loại sơn hào hải vị này.

Sau đó, y lạo cầm lấy một miếng cánh nướng được phết mật ong vàng rụm, trực tiếp ăn như gió cuốn.

Giờ khắc này, Sở Phong mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, không động đậy chút nào.

Mà đám hầu tử, Tiêu Dao và Bằng Vạn Lý, ai nấy đều kéo căng cơ thể, ngay cả thở mạnh cũng không dám, tùy thời lúc nào cũng có thể chạy biến, trốn khỏi phong bạo đáng sợ của Thần Vương khi phát điên.

Bình Luận (0)
Comment