Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tất cả mọi người đều tròn mắt kinh ngạc, tình huống này hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của bọn họ a, còn tưởng sau khi thiếu niên Thánh giả của trận doanh Ung Châu sau khi thất bại liền bỏ trốn mất dạng.
Kết quả là, chính hạt giống thiên tài của bọn họ mới là người bị bắt trở thành tù nhân, bị người ta dùng tư thế xấu hổ như vậy túm về, không ngừng phi nước đại về phía trận doanh Ung Châu.
“Này... lẽ nào lại có thể như vậy!”
Đại nhân vật bên phía nam bộ Thiêm Châu đều không thể tin nổi, cái này cũng quá mất mặt, bị người ta lôi một chân tha về, thực sự là khó có thể nhìn nổi, khiến ánh sáng trên gương mặt bọn họ trong nháy mắt đã tắt ngúm.
Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào phương hướng kia, nhìn thấy thiếu niên cường giả của Ung Châu giống như đang chơi đùa, tha kéo con mồi về địa bàn, chỉ để lại một luồng cát bụi mịt mù.
Một số người cẩn thận quan sát, phát hiện gương mặt của thiên tài nam bộ Thiêm Châu đã biết hình, rõ ràng là bị người ta dùng chân đạp trúng, ngoài ra áo giáp trước ngực cũng rách nát giống như từng bị chó gặm qua, rõ ràng là cũng chịu một đòn hắc thủ.
Thực mất mặt a! Ngay cả người của trận doanh nam bộ Thiêm Châu cũng không nhìn nổi, cảm thấy xấu hổ thay thiên tài kia, tình cảnh đó cũng quá chật vật rồi.
Đặc biệt là thiếu niên này lúc này vẫn còn ung dung thảnh thơi, luôn miệng tỏ ý khinh miệt trận doanh Ung Châu, lúc đối thủ xuất hiện vẫn còn chậm rãi đứng dậy, dáng vẻ giống như nắm giữ được hết thảy.
Kết quả lại bại trận nhanh như vậy, thiếu niên cường giả của trận doanh Ung Châu không nói hai lời đã trực tiếp hạ độc thủ, còn dùng một cước đạp biến hình gương mặt đối thủ, thuần thục lật ngược ván cờ, sau đó nhấc chân liền chạy.
Người của nam bộ Thiêm Châu, từ tiến hóa giả thanh niên cho đến đại nhân vật đều cảm thấy da mặt như phát sốt, không khỏi nóng mặt mà nghĩ, thiên tài cấp hạt giống này làm mất mặt bọn họ.
Ngay cả chính bọn họ đều cảm thấy thiếu niên nhà mình đáng đời, chế nhạo người ta cho lắm vào, kết quả thì sao? Cười người hôm trước hôm sau người cười, ngay cả cơ hội để ngươi thi triển tuyệt học người ta cũng không cho!
Trên thực tế, lúc này vị thiếu niên thiên tài của nam bộ Thiêm Châu đã hối hận đến nổ đom đóm mắt, hối đến xanh cả ruột, thực muốn phun máu, hoàn cảnh này cũng con mợ nó quá mất mặt, cậu ta vẫn đang chờ đối phương thông báo tính danh mà, kết quả đã bị người ta hạ hắc thủ?!
Thiếu niên thực sự muốn phun máu, hoàn cảnh trước mắt quá đáng sợ, cũng quá mức thống khổ, chính mình bị đối phương coi thành cái gì, tựa như một cái túi vải rách bị kéo lê trên mặt đất.
Trên mặt cậu ta vẫn còn sưng vù đâu, hai mắt cũng khó mà mở ra, chịu mấy cướp đạp của người kia, đến bây giờ vẫn còn đau nhức kịch liệt, mà một thân năng lượng thì lại bị phong bế, không thể động đậy dù chỉ một ngón tay.
“Ngươi quá vô sỉ rồi, dám đánh lén ta, một chút cũng không coi trọng!” Hiện tại cậu ta vẫn còn chưa phục đâu, vẫn chưa ý thức được rốt cuộc bản thân đã gặp phải đối thủ như thế nào.
Sở Phong khinh thường, hắn rất muốn nói, cho dù ngươi có chuẩn bị kỹ càng thì ta cũng có thể bắt sống, ngươi chẳng qua chỉ là một con mồi mà thôi.
Trên thực tế, vị thiên tài này của nam bộ Thiêm Châu rất muốn nói như thế này, ngươi rõ ràng đánh thắng rồi, còn chạy cái cọng lông a! Cứ kéo chân ta lên cổ mà chạy như điên, có ý gì vậy hả?
Thực ra điều này cũng là nghi ngờ trong lòng rất nhiều người.
Ngay cả người của Ung Châu cũng có chút không thể hiểu, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh sợ.
Vẫn may là Sở Phong đã phi nước đại trở lại, dưới chân mang theo cuồng phong mịt mù, bịch một tiếng đã nặng nề ném xuống vị thiên tài của nam bộ Thiêm Châu xuống nền đất.
“Ngươi thắng rồi, thậm chí có thể nói thắng lớn, tại sao còn kéo người ta chạy trốn cùng ngươi?”
Thiên Tôn Tề Vanh hiện lên thần sắc khác thường, ông ta lên tiếng hỏi.
Thực ra ông rất hài lòng với kết quả lần này, ngay cả tất cả mọi người cũng vô cùng cao hứng, Tào Đức vừa ra trận đã trực tiếp bắt sống cao thủ trong doanh trại đối phương, thực sự rất ủng hộ sĩ khí.
“Ta đây còn không phải sợ tiến hóa giả của tộc Cửu Đầu Điểu âm thầm hạ độc thủ hay sao? Cho nên sau khi chiến đấu xong mới vội vã trở về như vậy, an toàn là trên hết!”
Sở Phong rất nghiêm túc mà nói toạc móng heo.
Quần chúng nghe vậy liền vô cùng kinh ngạc.
Mà Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu lại suýt nữa phun ra một ngụm máu, mợ nó, cái tên khốn kiếp tim đen phổi đen này, thời khắc hiện tại còn không quên bôi nhọ danh tiếng của tộc Cửu Đầu Điểu, đến thời khắc mấu chốt này vẫn không quên bêu xấu, quả nhiên là hèn hạ vô sỉ!
Những người khác đều không biết nói gì, lý do này thực sự khiến người ta không biết nói sao cho phải, chỉ vì nguyên nhân này mà ngươi mới gấp gáp chạy về?
Trên mặt đất bị ném ra một cái hố hình người, vị thiếu niên thiên tài của nam bộ Thiêm Châu bị gãy xương rất nhiều chỗ, mà ban nãy cậu ta cũng nghe được lý do này, không nhịn nổi liền phun ra một ngụm máu tích tụ trong ngực.
Thế nhưng Tề Vanh Thiên Tôn cũng rất nghiêm túc, trịnh trọng gật gật đầu, nói: “Không cần lo lắng, ta vẫn đang canh chừng đâu!”
Giờ khắc này, đừng nói là Thần Vương Xích Phong đang tức đến xì khói, cực kỳ muốn nguyền rủa, ngay cả lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu ở trong khu vực sương mù hỗn độn cũng phải co giật khóe miệng.
Bọn họ không ngờ rằng, kế này của Tào Đức lại trực tiếp có hiệu quả, chụp loạn đống phân cũng được người ta công nhận tán thành.
Sắc mặt những người khác cũng lộ ra vẻ khác thường, Thiên Tôn Tề Vanh chính là cực kỳ để mắt đến tộc Cửu Đầu Điểu, có tâm bảo hộ cực kỳ với Tào Đức.
Sắc mặt Sở Phong ngập tràn tươi cười, lập tức biểu thị lòng cảm tạ.
Sau đó hắn liền xách tù binh dưới đất lên, trực tiếp cướp sạch từ đầu đến chân của thiếu niên, từ áo giáp cho đến vòng tay không gian, lại đến binh khí ở sau lưng, toàn bộ đều lấy sạch, động tác kia cực kỳ nhanh thẹn thành thục, phải gọi là nước chảy mây trôi!
Đám người có chút sững sờ, bọn họ gặp qua trường hợp chiếm đoạt chiến lợi phẩm, thế nhưng chưa từng thấy qua người nào có động tác thành thạo thông thuận như thế, chớp mắt mà thôi, những vật phẩm kia lập tức bay màu.
Đây rốt cuộc là kỹ thuật được luyện ra khi chiếm đoạt của bao nhiêu người, quen tay hay việc sao?
Ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khác thường, chủ yếu là do động tác kia của Tào Đức quá thành thục và điêu luyện, làm liền một mạch!