Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2565 - Chương 2566: Tào Hắc Tâm (3)

Thánh Khư Chương 2566: Tào hắc tâm (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong xuất hiện, trên mặt treo nụ cười thật thà, dáng vẻ ngoan ngoãn sẵn sàng nghe theo chỉ thị, chỉ đâu đánh đó, rất lĩnh hội.

Tất nhiên, hắn cũng đang vỗ ngực, nói tộc Cửu Đầu Điểu không phải thứ gì tốt, luôn luôn muốn hại hắn!

Tề Vanh gật đầu, sau đó âm thầm thở dài, trông dáng vẻ này a, thực sự là có cá tính, vừa có chút ngay thẳng vừa có chút táo bạo, sau đó lại càng được quần chúng tán thưởng.

“A phốc!”

Ở nơi xa, Thần Vương Xích Phong lập tức phun ra một ngụm máu, tên khốn kiếp này dám mắng mỏ tộc Cửu Đầu Điểu trước mặt mọi người, còn được người ta khen là ngay thẳng? Cút mẹ đi chứ đại gia ngươi!

“Tào Đức, cái đồ tim đen phổi đen khốn kiếp nhà ngươi, tuyệt đối đừng để rơi vào tay ta, nếu không sớm muộn cũng sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Xích Phong phát thệ, sắc mặt lãnh khốc mà vô tình.

Lúc này, phần độ sức bên lĩnh vực Thánh giả đang cực kỳ ác liệt, nhưng tình hình chiến đấu kia chỉ thuộc về chiến đấu giữa nam bộ Thiêm Châu và tây bộ Hạ Châu.

Về phần trận doanh của Ung Châu, từ khi Côn Long bị người ta chặt ngang người, hai đoạn thân thể rơi trên mặt đất, sau đó liền không còn người nào dám hạ trận nữa, bởi vì thực lực bọn họ còn không bằng cả Côn Long, ló mặt ra chỉ có một kết cục là chết.

Trận doanh Ung Châu liên tiếp bỏ quyền thi đấu, từ bỏ đánh cược, hiện tại chỉ còn hai danh ngạch cuối cùng, nếu như Tào Đức còn chưa đến, bọn họ lập tức sẽ bị loại.

“Nha, đến lượt ta đọ sức với bộ hạ của bá chủ đông bộ Ung Châu rồi, phía đối diện có đạo huynh nào muốn giao phong một trận không? Xin vui lòng chỉ giáo. Ừm, nếu như không có đạo huynh nào, vậy thì sư muội cũng được, ai đến cùng ta tham ngộ đại đạo, chúng ta cùng nhau tu hành, đồng tâm hiệp lực, đi thẳng đến bờ bên kia của sinh mệnh!”

Bên nam bộ Thiêm Châu có một thiếu niên lên tiếng, giọng điệu cực kỳ ngả ngớn, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng khinh thường cao thủ hạt giống của trận doanh Ung Châu.

Thiếu niên này nói là cùng nhau tham ngộ đại đạo, còn có cùng nhau tu hành, nhưng thực chất là ám chỉ bóng gió việc song tu, những lời này có chút ác liệt, lại vô cùng phóng đãng, đang muốn nhục nhã nữ tu bên trận doanh Ung Châu.

Chủ yếu chính là, phía trận doanh Ung Châu ngoại trừ Côn Long xuất chiến bị người ta chém ngang eo, thì hoàn toàn không có tiến hóa giả nào đồng ý tham chiến, tất cả đều từ bỏ quyền thi đấu.

Cho nên thiếu niên này rất khinh thường mà nhìn về bên này, trong đó còn mang theo dáng cười khiêu chiến.

Trên thực tế, bất luận là Thánh giả của tây bộ Hạ Châu hay là nam bộ Thiêm Châu, một khi đến lượt đối quyết với Thánh giả của đông bộ Ung Châu thì tâm trạng đều rất thoải mái, đợi đến mỏi mắt cũng không có đối thủ ra sân.

“Ta nói a, các vị đạo huynh có ý gì đây, không xem trọng ta sao? Tại sao lại không có lấy một người đến bàn luận với ta?”

Ngôn ngữ của người này tỏ rõ vẻ ngạo mạn và coi khinh, khiến da mặt của một đám tiến hóa giả phe đông bộ Ung Châu đều đỏ rần rần, cực kỳ xấu hổ.

Mà thiếu niên kia vẫn lên giọng chế giễu như cũ, không hề có ý định ngậm miệng.

“Như vậy đi, vị sư muội nào xuất trận cũng được, chúng ta không cần động võ, chỉ cần ngồi im đàm đạo thôi cũng được, chớ có cô phụ thời gian tốt đẹp này, trên chiến trường giao hòa giữa danh sơn đệ nhất thiên hạ và cấm địa thứ tư này, cùng nhau trò chuyện một phen phong hoa tuyết nguyệt, lý tưởng nhân sinh.”

“Tào Đức, ngươi đi a, đạp văng nó xuống!”

Thiên Tôn Tề Vanh lên tiếng, ánh mắt ông ta lạnh băng, cảm thấy vị thiên tài của phe địch có chút quá phận.

“Đúng, Tào Đức, bắt sống gã mang trở về!” Những người khác rốt cuộc cũng không thể nhẫn nổi nữa, ngay cả vị lão Thần Vương nọ cũng không kìm được giận dữ, cảm thấy đối phương đang nhục nhã tu sĩ của trận doanh Ung Châu.

“Được nha!”

Sở Phong đáp rất vui vẻ, hai chân dài sải bước trên nền đất, tựa như hung thú tiền sử đi tuần, một bước chân đạp xuống đều khiến mặt đất lay động kịch liệt, rất nhanh đã xông lên sàn.

Ầm ầm!

Hắn mang theo một tầng khói bụi rất có lực trùng kích, tuy rằng vẫn chưa thể bay, không có cách nào rời khỏi mặt đất, thế nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, bước chân mang theo cuồng phong, vượt qua cả tốc độ âm thanh., trực tiếp đuổi giết đến.

“Ha hả, thực sự vẫn còn người dám đến a.”

Thiếu niên nọ rất tự phụ, phủi mông một cái, vốn dĩ vẫn đang ngồi trên tảng đá, lúc này liền thong thả nhấc thân đứng dậy, khóe miệng mang theo tia cười lạnh, vẻ khinh miệt không giảm chút nào.

“Ngươi là kẻ nào, tự báo danh tính...”

Thiếu niên mở miệng, tận lực để lộ ra tư thái được xem như hữu hảo, biểu hiện phong độ.

Thế nhưng thiếu niên lúc này còn chưa ý thức được đối thủ mà mình gặp trúng là kẻ nào, nếu như biết được thì bản thân cậu sẽ tuyệt đối không thong thả như thế, căn bản sẽ không lấy tư thái như vậy đối địch với người, mà là nhảy lên liều mạng chạy trốn.

Sở Phong một đường phi nước đại chạy đến, dưới chân mang theo cuồng phong, cát bụi bay đầy trời, không nói hai lời, chỉ trực tiếp ra tay trấn trụ.

“Đậu má nó, ngươi...” Thiên tài của nam bộ Thiêm Châu gào lớn.

Ầm!

Răng rắc!

Vùng đất này khói mù ngập trời, sấm sét vang dội, quá kịch liệt, trong nháy mắt cát bay đá cuốn, gió lớn gào thét, ánh sáng năng lượng chói mắt không ngừng tỏa ra, nở rộ thành từng mảng.

Vừa mới giao thủ mà thôi, giời gian quá ngắn, Sở Phong mang theo cơn cuồng phong chạy trốn, hướng thẳng về trận doanh của bên mình.

“Ấy, chạy rồi? Thất bại cũng thực nhanh a.”

“A, không đúng a, cao thủ hạt giống của chúng ta đâu, làm sao không thấy rồi?!”

Lúc đầu, tiến hóa giả của trận doanh khác còn cho rằng Thánh giả của trận doanh Ung Châu quá yếu kém, vừa mới ra tay đã bỏ chạy mất dạng, đại bại mà chạy trốn.

Thế nhưng sự tình lại không phải như vậy.

Bọn họ không nhìn thấy thiên tài cấp hạt giống của mình nữa, sau đó tất cả đều nhìn chằm chằm vào Thánh giả Tào Đức của trận doanh Ung Châu, lúc này đang chạy như bay quay về.

Kết quả... sau khi thấy rõ tình huống, sắc mặt cả đám người đều tái mét!

“Ấy ấy ấy, tình huống gì vậy, người đâu?!”

“Ở bên kia!”

Một đám người đều sợ hãi kêu lên, nhìn chằm chằm về một mảnh bụi đất phía xa, thiếu niên Thánh giả của doanh trận đông bộ Ung Châu đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một đường vắt chân lên cổ mà chạy.

Mà ở trong tay hắn chính là cổ chân của thiên tài phía nam bộ Chiêm Châu, cứ như vậy bị tóm lấy, bị kéo một đường chạy như điên về phe địch, cát bụi đầy trời.

Bình Luận (0)
Comment