Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giờ phút này, trong lòng thiếu niên của tộc Kim Ô giống như có hàng vạn con thảo nê mã () gào thét chạy qua, cậu ta tức sắp hỏng, không ngờ bản thân lại bị đối phương uy hiếp, bị đe dọa, còn yêu cầu cậu ta nhận thua.
(
) Thảo nê mã: Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung, câu này đọc na ná ‘đậu má mày’.
Cái này cũng quá vô sỉ, cậu ta chưa từng gặp qua cường giả cấp hạt giống nào kỳ quái như vậy đâu, quá không biết mất mặt.
“Ngươi ngươi ngươi...” Thiếu niên của tộc Kim Ô vừa đuổi theo vừa tức đến nỗi không nói lên lời.
“Chuyện này có gì lớn? Ngươi cảm thấy muội muội ngươi quan trọng hơn, hay là thể diện của ngươi quan trọng hơn?” Sở Phong lại đe dọa thêm một bước, nói: “Nếu như ngươi còn không thừa nhận bản thân đã thua ta, ta liền đánh chết muội muội của ngươi tại chỗ này!”
Sau đó, thiên tài kiệt xuất của tộc Kim Ô trông thấy thiếu niên ác liệt đến từ Ung Châu dùng một tay ôm muội muội nhà mình chạy, tay còn lại đặt trên chiếc cổ trắng ngần của cô, lúc nào cũng có thể bẻ gãy.
“Ta...” Thiếu niên cực kỳ phẫn nộ, quả thực là chịu không nổi, bởi vì bản thân cậu ta vẫn chưa thực sự xuất chiến, ai lại muốn thất bại một cách đáng xấu hổ như vậy?
“Ngươi rốt cuộc có nhận thua hay không?” Sở Phong lại hỏi thêm lần nữa.
“Ta...” Cuối cùng, nhân tài kiệt xuất của tộc Kim Ô nhắm mắt lại, hai mắt ngập ánh nước, bất đắc dĩ mà bi phẫn gật đầu, quyết định nhận thua.
Tâm tình của cậu ra đang tận lực khắc chế, tức giận đến không chịu nổi, cậu ta còn chưa gặp qua kẻ địch nào không biết liêm sỉ như vậy đâu.
Nhưng có một chuyện mà thiếu niên nọ ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể nào tưởng tượng nổi, thiếu niên ác liệt đến từ Ung Châu kia lại ngửa đầu lên trời mà than dài: “Đáng thương cho một đời anh danh của ta, vì để Ung Châu có thể giành chiến thắng, ngay cả hình tượng bản thân bị tổn hại cũng không màng!”
Nhân tài kiệt xuất của tộc Kim Ô rất muốn phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn, muốn nói cho Tào Đức, ngươi thì có hình tượng cọng lông gì, từ đầu đến cuối chính là một tên ác ôn chính hiệu!
Sở Phong cũng không quá để ý chuyện này, dù sao thì sau khi tranh đoạt bí cảnh, đồng thời lấy được phân nửa tạo hóa bên trong, xong việc hắn cũng sẽ chạy trốn, tiếp đó sẽ thay đổi luôn thân phận, đến lúc đó hắn vẫn có thể làm một hảo hán như cũ.
“Các vị đạo hữu trận doanh Ung Châu, chuẩn bị tiếp nhận thêm tù binh, lần này lại là song sát, hai huynh muội này đều đại bại, đều trở thành tù binh của ta!” Sở Phong phi nước đại trở lại, lên giọng hô lớn.
Giờ khắc này, mọi người trong trận doanh Ung Châu đều im phăng phắc, quả thật là gặp quỷ a!
Sở Phong lại chạy trốn trở về, hơn nữa hắn lại thắng.
Chỉ là lần này trong mắt mọi người, Tào Đức lại ôm một thiếu nữ xinh đẹp phi nước đại quay lại chứ không phải túm cổ chân lôi đi, một đường mang theo khói bụi mịt mùng mà về.
Đám người của trận doanh Ung Châu đều lộ ra sắc mặt quỷ dị, ánh mắt xanh lè âm u, cũng không biết nên vỗ tay reo hò chúc mừng hay là che mặt ngượng ngùng thay nguyên chủ.
Bởi vì ở phía hai trận doanh còn lại, bất kể là tiến hóa giả của tây bộ Hạ Châu hay là nam bộ Thiêm Châu, từ cảnh giới Kim Thân cho đến Thánh giả, lại đến lĩnh vực Thần Vương, toàn bộ đều đang giận dữ quát tháo.
Có thể nói là người người hô đánh, tiến hóa giả của hai trận doanh kia đều bị chọc tức không nhẹ.
Tất cả đều cảm thấy thiếu niên đến từ đông bộ Ung Châu quá mức ác liệt, không ngờ lại giở thủ đoạn đe dọa bắt chẹt, không chiến đã thắng, khiến một đám người giận dữ sôi trào, hận không thể lập tức bắt giết hắn!
Lúc này, toàn bộ mảnh chiến trường, những người chú ý đến quyết đấu ở những cảnh giới khác dần giảm xuống rõ rệt, đại đa số đều tập trung về phía chiến trường Thánh giả, đều đến đó vây xem.
Bởi vì có không ít người nghe thấy tin đồn, nơi này xuất hiện một thiếu niên vô lại thiếu đức nghiêm trọng, quả thực là chọc cho... trời giận người hận.
Mọi người không đến vì cổ vũ cho hắn, mà là muốn trông thấy hắn bị đánh bại thê thảm ra làm sao, bị hành hung như thế nào, muốn nhìn thấy người thua cuộc bị xử lý là hắn.
Có thể thấy được oán khí của hai đại trận doanh kia đã tích lũy đến mức độ nào.
Ngay cả trận doanh Ung Châu bên này, mọi người cũng trợn mắt há miệng, không biết biện minh thế nào cho phải.
Mặc dù Tào Đức thắng lớn, thế nhưng phương pháp cũng quá tà môn, mỗi lần đều là chiến thắng “phi điển hình”, cổ quái đến nỗi khiến người ta giận sôi.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, trói người!”
Sở Phong lên tiếng, hắn không đỏ mặt một chút nào, giao công chúa của tộc Kim Ô cho hai nữ tu, sau đó lại bảo người đi trói huynh trưởng của cô ta.
Nhân tài kiệt xuất của tộc Kim Ô ngửa mặt gào thét, giận đến sôi máu, nhưng sau đó lại... uể oải không gì sánh được, tiếp theo lại dâng lên oán khí ngập trời, hận đến phát điên, phẫn nộ đến mức toàn thân phát run.
Mái tóc dài vàng óng của cậu ta không gió mà bay, ánh sáng màu vàng rực rỡ trên người không ngừng phát ra.
Trong lúc bất chợt, huyết khí nào đó bỗng nhiên xông ra từ đỉnh đầu cậu ta, giống như một mảnh sao trời vàng kim rực rỡ đang hiển hiện.
Trong giây phút ấy, bởi vì cậu ta quá phẫn nộ cho nên đã dẫn đến tâm tình bị dao động kịch liệt, suýt nữa đã đột phá đến cảnh giới Ánh Chiếu.
Mọi người vô cùng giật mình, nhân tài kiệt xuất của tộc Kim Ô quả nhiên vô cùng khủng bố, thậm chí có thể nói là nghịch thiên, cậu ta đi đến cảnh giới Thánh giả đỉnh phong, thiếu chút nữa đã trực tiếp đột phá mà không cần mượn sự trợ lực của phấn hoa?
Nếu như chuyện này thành công, vậy thì chính là thần thoại!
Bởi vì sau khi lên đến lĩnh vực Thánh giả, muốn tiếp tục thăng cấp trong hệ thống tiến hóa này khẳng định phải sử dụng sự trợ lực của phấn hoa, như vậy thì mới có thể hoàn thành quá trình lột xác của bản thân.
Một khi đột phá không cần phấn hoa, tuyệt đối chính là thần thoại của thần thoại!
Cho nên rất nhiều người đều chấn kinh, bọn họ ý thức được thiếu niên thiên tài của tộc Kim Ô quá mức cường đại, thành tựu trong tương lai chắc chắn không thể đoán trước.
Nhưng mà rất đáng tiếc, thời khắc mà tâm tình của cậu ta chấn động kịch liệt này, dưới trạng thái đặc thù của lửa giận giống như muốn thiêu đốt ba mươi ba tầng trọng thiên, thiếu niên kiệt xuất của tộc Kim Ô vẫn không có khả năng vượt qua được rào chắn ấy, cũng chỉ có thể đặt một chân vào cảnh giới kia mà thôi!