Trong vùng núi, Sở Phong cố ý làm ra vẻ trịnh trọng: "Chúng ta đều ở cùng một cảnh giới, ta muốn đi, các ngươi ngăn không nổi."
Nói đến đây, hắn lùi lại, chọn một vị trí thuận lợi, chuẩn bị đột phá vòng vây.
"Chạy đi đâu, giết hắn!"
Hoàng Hiền thẹn quá hóa giận, là người đầu tiên xông tới, cơ thể bay vọt lên, hóa thành cự thú màu vàng, dài chừng hơn 10m. Lão gầm thét, nhào vào giết Sở Phong.
Một trận cuồng phong nổi lên, đất đá bay mù trời, ngay cả cây rừng cũng bị thổi gãy, thú vương phát cuồng, cảnh tượng này vô cùng đáng sợ.
"Giết hắn!"
Khi thấy Sở Phong muốn chạy trốn, Khổng Thần vù một tiếng xông qua, mặc dù ở hình người nhưng tốc độ đã gần bằng tốc độ âm thanh, lão thi triển Minh Vương Quyền, đánh về phía sau lưng Sở Phong.
"Đến rồi mà còn muốn đi, để lại cái đầu!" Giữa không trung, Khổng Sơn lạnh giọng nói, thân khổng tước tỏa ra thần quang ngũ sắc, nhất là phần đuôi càng rực rỡ.
Lão đáp xuống, muốn tiêu diệt Sở Phong.
Cục diện tuyệt sát được triển khai, ba kẻ Chuẩn Thú vương một lòng muốn giết người sẽ vô cùng khủng bố. Nơi này vang lên tiếng sấm nổ, vùng núi cũng bị đánh nứt.
Trong nháy mắt bốn đại cao thủ quấn lấy nhau, không ngừng chuyển động, núi rừng cũng bị phá hủy.
Nơi đây căn bản không phải cơ thể sinh vật có máu thịt. Đá tảng, cổ thụ, vách núi, ở những nơi bị bọn họ va chạm không ngừng sụp đổ, nổ tung, cảnh tượng rất kinh người.
Thật khó để tưởng tượng cơ thể bọn họ mạnh mẽ đến mức nào, rất rõ ràng, vũ khí nóng đối với bọn họ vô hiệu.
Sở Phong cau mày, Khổng Thịnh vẫn lơ lửng giữa trời chưa xuống, nếu không hắn đã sớm nặng tay, việc gì phải tiếp tục dây dưa thế này.
"Sơn thúc, Thần thúc, hai người cẩn thận!" Khổng Thịnh ở trên không mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc.
Sở Phong nhíu mày, hắn hiểu không thể tiếp tục đợi được nữa, đã đến lúc hạ thủ, còn cỡ Khổng Thịnh thì lát nữa dùng cung Đại Lôi âm bắn chết ở khoảng cách xa!
Oành!
Đột nhiên Sở Phong vượt qua tốc độ âm thanh, đằng sau phát ra tiếng nổ trong không khí, đây là tốc độ kinh khủng thuộc về sinh vật cấp vương.
Hắn vượt quá tốc độ của âm thanh, tạo ra những tiếng nổ kinh người!
Ầm ầm ầm...
Giống như sấm sét nổi lên, Sở Phong nhảy lên một cái, đón đầu con khổng tước ngũ sắc đang lao xuống, một quyền đánh về phía trước, nắm đấm xuyên qua không khí cũng phát ra tiếng nổ!
Bụp!
Khổng Sơn kêu thảm thiết, mặt mày méo mó, ngực của nó bị một quyền đấm xuyên qua, máu tươi bắn tung tóe, khiến nó thét dài không ngừng.
Trong tiếng nổ đáng sợ, Sở Phong đánh một quyền ra sau, đập một cái lên người khổng tước, nhanh chóng lao xuống mặt đất, đánh về phía Khổng Thần, hắn muốn giải quyết trước bọn dị tộc có thể bay.
"Ngươi..."
Khổng Thần khiếp sợ, tất cả mọi thứ đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, thanh niên này trong phút chốc bộc phát ra loại sức mạnh khiến lão phải kinh hãi.
Chỗ nào giống con mồi, rõ ràng là một con thú kinh khủng. Muốn săn hắn? Rõ ràng là tới để hắn làm thịt, đưa chính mình đưa vào miệng hổ!
Đây là sinh vật nhất tôn cấp vương, tin tức bọn gã lấy được đã sai, hơn nữa còn là một sai lầm nực cười. Dựa vào ba Chuẩn Thú vương mà dám tới khiêu khích vương giả chân chính?
Phịch!
Khổng Thần bay ngược, hai cánh tay giao nhau trước ngực, nhưng trong phút chốc liền nổ tung, hóa thành một đám sương máu, căn bản không đỡ được một kích khủng bố của sinh vật cấp vương.
Nếu không dùng hai cánh tay ngăn cản, ngực của lão sẽ bị đánh thủng!
"Quá kinh khủng!" Hoàng Hiền sở tóc gáy, lông vàng toàn thân dựng ngược cả lên, xoay người bỏ chạy.
"Còn muốn đi!?" Sở Phong vù một tiếng, xuất hiện ngang trời không khác nào vừa bay, chặn đứng đường phía trước, hiện tại hắn giống như một đại ma thần.
"Grào..."
Hoàng Hiền rít gào, lông vàng toàn thân dựng cả lên, lúc này nhìn nó đứng dậy vô cùng uy mãnh. Mặc dù là chồn nhưng cũng dài hơn 10m chắn ngang giữa rừng, không khác cự thú tiền sử.
Chỉ là trông không được hoàn mỹ cho lắm, trong cái miệng to như chậu máu của nó, hơn nửa răng nanh đã bị Sở Phong đập gãy từ trước, còn bị phát lên trực tiếp.
Sở Phong, thân là sinh vật cấp vương chân chính mạnh mẽ nhưng con ngươi cũng co rút một hồi, cơ thể căng thẳng. Sau đó dĩ nhiên là vèo một tiếng, phi ra xa hơn trăm mét.
Hắn thế mà rút lui, tách khỏi Hoàng Hiền.
Phù!
Dường như trong cùng khoảnh khắc đó, đuôi Hoàng Hiền vung lên, sau đó phun ra một làn sương mù màu vàng, bao phủ cả núi rừng.
Đây là tuyệt chiêu bảo mệnh của tộc chồn, nó phun ra "khí độc", thối không ngửi được, cả mảnh rừng đều dày đặc một tầng sương màu vàng nhạt, phạm vi bao phủ cực lớn.
Sở Phong không phải không đối phó được, mà là hắn chán ghét. Nếu như vùi mình vào mùi hôi do con chồn kia bài tiết ra, vừa nghĩ đã khiến người ta nổi da gà, cho nên tạm thời rút lui, tránh thoát luồng gió độc này.
"A..."
Khổng Sơn kêu thảm thiết, trước đó lão bị Sở Phong cho một quyền thủng ngực, máu nhuộm đỏ rừng, từ trên không trung rơi xuống, hiện tại rất khó cử động.
Kết quả bị sương vàng bao phủ, loại khí độc này kích thích nước mắt lão chảy dài, suýt nữa trực tiếp bất tỉnh.
"Khụ..."
Hai cánh tay của Khổng Thần đều bị đánh gãy, lúc này lảo đảo rút lui, sắc mặt lão trắng bệch. Lão đứng phía sau cách Hoàng Hiền không xa, vừa khéo bị phun trúng nên lại càng thêm thê thảm.
Cái loại mùi hôi thối này khiến lão chỉ muốn nôn ra!
Hai kẻ này đều đến từ tộc Khổng Tước, trời sinh ưa sạch sẽ, đây là đặc tính di truyền của chủng tộc, bị mùi hôi mà chồn bài tiết hun cho hoa mắt váng đầu, suýt chút nữa ho cả dịch mật.
Nếu có quyền lựa chọn, bọn họ tình nguyện tự mình hại mình, hoặc thà để người khác đánh tơi bời cũng không muốn bị cái loại sương vàng này bao phủ, thực sự chịu không nổi.
Tất cả đều phát sinh trong chớp mắt, Sở Phong đứng trong rừng, cách xa mấy trăm mét, lấy từ phía sau lưng xuống một cây cung lớn.
Hắn vẫn luôn mang theo người, dùng tơ lụa bọc lấy, đeo ở sau lưng, hiện tại bắt đầu sử dụng.
Hắn muốn bắn chết không phải Hoàng Hiền. Dù cho con chồn này vừa xảo quyệt, thủ đoạn lại ác liệt, hắn cũng không lo lắng, chỉ cần ở trên mặt đất, nó trốn không thoát được.
Thần giác của hắn đã sớm tập trung vào nó!
Vụt!
Sở Phong kéo cung Đại Lôi âm, bắn ra một mũi tên sắt. Lấy sức chiến đấu cấp vương trước mắt của hắn mà nói, cho dù là một mũi tên thông thường cũng có thể bắn chết quân địch.
Tiếng sấm đáng sợ vang lên, mũi tên sắt vọt tới, mang theo ánh điện chói mắt, đùng đùng vang dội. Trong nháy mắt mũi tên bay lên bầu trời, thẳng đến đầu Khổng Thịnh.
Khổng Thịnh quá cảnh giác, sau khi trông thấy kinh biến xảy ra dưới mặt đất, gã đã sớm bay lên trời cao trước tiên, không hề dây dưa, vô cùng quyết đoán.
Xoạt!
Mũi tên sắt bay ngang trời, bay ra mười mấy dặm, loại tốc độ này vô cùng khủng bố, gần như đuổi theo Khổng Thịnh, dọa gã triệt để biến sắc, quả thực không thể tin được.
Phụt!
Cuối cùng mũi tên sắt sượt qua gã, nổ tung tại chỗ, tia điện đùng đùng, ánh sáng hừng hực, cảnh tượng rất khủng bố.
Khổng Thịnh sờ cánh tay mình, nơi đó có một vệt máu, máu tươi chảy ra. Quá nguy hiểm, chỉ cọ trúng thôi đã khiến gã bị thương.