Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 258: Vương Giả Trở Về (2)

Chương 258: Vương giả trở về (2)

Gã vọt lên lần nữa, cách xa Sở Phong, sau đó đưa mắt nhìn xuống phía dưới, con ngươi màu tím hết sức u lãnh. Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến gã chấn động.

Một nhân loại trẻ tuổi mạnh mẽ, gần như chỉ trong vài ngày mà đã trở thành sinh vật cấp vương, căn bản còn không nghỉ chân ở cảnh giới chuẩn vương mà trực tiếp đột phá.

Sở Phong liên hệ với Lục Thông, nói: "Lục lão, sắp xếp người trên mặt đất, khống chế hộ tôi con khổng tước kia với, lát nữa rảnh tay lại đi truy sát tên đó."

Sau đấy, hắn nhảy lên, giống như đang bay trên không, vượt sông mà đi, nháy mắt đã được hai ba trăm mét.

Loại tốc độ này khiến hai vị chuẩn vương Khổng Tước sắp bất tỉnh phải hết hồn, đây tuyệt đối là sinh vật cấp chân vương, nêu không căn bản không thể có sức bật kinh khủng như thế này.

Hoàng Hiền hiện tại hoảng loạn như chó chết chủ, vô cùng sợ hãi, cơ thể dài hơn 10 mét căng thẳng, chạy trốn như điên. Ngang qua Sơn Lâm, cơ thể cao gầy giống như một thác nước màu vàng, nó xuyên núi vượt đèo, chỉ muốn trốn thoát. Nhân loại kia khiến nó không dám sinh ra ý nghĩ đối địch trong đầu.

Sớm biết sẽ thành như vậy, có đánh chết nó cũng không tới đây. Chặn đường sinh vật cấp vương chân chính? Vậy thì đúng là chán sống!

Vù!

Sở Phong lại nhảy lên, lần này lại bay ngang trời hai ba trăm mét, trực tiếp đáp xuống trước mặt Hoàng Hiền, chặn đường của nó.

"Grào..."

Ánh mắt Hoàng Hiền vô cùng kịch liệt, ngửa mặt lên trời kêu dài, nó biết bây giờ cầu xin tha thứ là vô ích, phải dùng thủ đoạn mạnh nhất, con mắt phát ra hai chùm sáng màu vàng óng rực rỡ.

Nó công kích tinh thần Sở Phong, dù thế nào, nó cũng không muốn ngồi chờ chết, hy vọng có thể trốn thoát.

Hừ!

Sở Phong chỉ hừ lạnh một tiếng đã ẩn chưa Ngưu Ma Hống, đánh tan chùm sáng màu vàng đang chiếu tới, hắn không hề nhúc nhích, vững như bàn thạch.

Soạt!

Trên thực tế, đó không phải là sát chiêu của Hoàng Hiền, lúc này một hơi phi kiếm, dán sát mặt đất mà lao tới, đột nhiên bùng nổ, sau đó bay lên trời, chiếu ra ánh sáng chói mắt, đâm về phía bụng dưới của Sở Phong.

Đinh!

Trong nháy mắt, Sở Phong trực tiếp gõ vào thân kiếm sáng như tuyết, tiếng kim loại va chạm vang lên, thanh phi kiếm to cỡ bàn tay nứt dần sau đó keng một tiếng gãy vụn.

Hoàng Hiền sợ đến mức hồn bay phách lạc, thanh phi kiếm đó nào phải đồ vật thông thường, dùng kim loại hiếm trong thiên thạch để luyện ra rồi đúc thành, vô cùng cứng rắn.

Lão từng thử qua, đến kim cương cũng bị cắt đôi, có thể nói là chắc chắn và sắc bén kinh người.

Kết quả, Sở Phong chỉ gảy ngón tay một cái, lực mạnh tới nỗi hỏng luôn, cơ thể này đáng sợ đến mức nào chứ. Nghĩ kĩ lại khiến lão cảm thấy thật sự kinh hãi.

Sở Phong đã dến trình độ này, hiển nhiên có thể giương mắt nhìn xuống sinh vật cấp Chuẩn vương.

Lông toàn thân của Hoàng Hiền dựng lên, khắp cơ thể tỏa ra kim quang, cái đuôi của nó lại giơ lên, thậm chí muốn xoay người nhắm vào Sở Phong.

Nhưng mà lần này nó không còn cơ hội, trong nháy mắt, Sở Phong dùng sức mạnh độc nhất vô nhị đánh nát thanh phi kiếm, cũng đẩy người tới gần, một quyền đánh về phía trước.

Nhất là lúc này đây, hắn vận dụng gần như là kỹ năng cao cấp, nắm đấm phát ra chùm tia sáng, giống như một tia laser trực tiếp chiếu tới.

Ầm!

Cảnh tượng rất khủng bố, sau khi toàn bộ cánh tay phải của Sở Phong tránh khỏi gông xiềng, lại mở ra sức mạnh thần bí quá mức đáng sợ, ngân quang như tia chớp tỏa sáng chói lọi, xuyên thủng mọi vật ngăn cản, cơ thể Hoàng Hiền bị chém đứt.

Tia sáng chiếu ra từ nắm đấm của Sở Phong giống như một thanh kiếm, trắng bạc sáng rực, xuyên qua trán Hoàng Hiền, mà sau khi hắn đánh xuống một quyền, tia sáng kia đem gã chém thành hai khúc, trực tiếp chết oan chết uổng.

Sở Phong cũng giật mình với bản thân, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng năng lực gần như cao cấp này để đối địch, đã mở ra xiềng xích đầu tiên sau khi lấy được năng lực, uy lực bất phàm!

Oành!

Không khí nổ tung giống như có sấm.

Sở Phong sử dụng vận tốc vượt qua vận tốc âm thanh đi qua núi rừng, hắn vọt đi rất xa, phía sau mới phát ra những tiếng nổ to trong không khí.

Trong chốc lát, hắn xuất hiện phía trước Khổng Thần, Khổng Sơn, chặn đứng lối đi.

Một quyền đánh ra của Sở Phong vừa nãy, hai cánh tay của Khổng Thần đều nổ hỏng, biến thành mưa máu, đó cũng là cánh của lão, nên hiện giờ không thể trở về bản thể để bay đi trốn.

Khổng Sơn bên cạnh lão càng thảm hơn, ngực bị thủng lỗ, máu tươi chảy đầm đìa không sao ngừng được, lão vô cùng suy yếu, đứng còn không nổi chứ đừng nói là bay.

"Chúng ta là Chuẩn vương của bộ tộc Khổng Tước, cường giả đến được cấp bậc này trong tộc chỉ có mấy người, nếu như chúng ta chết đi, Khổng Tước Vương sẽ tức giận. Ngươi rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là vị vua mới nổi, vẫn chưa chịu được lửa giận vô địch của Khổng Tước Vương đâu. Thật ra, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, không thù oán nào không giải quyết được, vì lần này chúng ta nguyện ý đánh đổi một số thứ."

Khổng Thần mở miệng, gã tuy rất kiêu ngạo nhưng cũng không muốn chết, hi vọng có thể khiến cho tên nhân loại này thỏa hiệp, buông tha cho bọn gã.

"Uy hiếp ta?" Sở Phong cười lạnh, cái tộc này thật đúng là cao ngạo, thân làm tù nhân còn muốn vừa đấm vừa xoa, mang Khổng Tước Vương ra dọa hắn.

"Các ngươi có thể lên đường rồi." Sở Phong nói xong, bước về phía trước.

"Không, ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta nào dám uy hiếp cao thủ cấp vương chân chính, chỉ là muốn nói chuyện với ngươi, không nên động thủ, có gì từ từ nói." Khổng Thần lo lắng, hoảng hốt.

Nếu như có khả năng sống, ai lại muốn đi tìm chết chứ? Tộc Khổng Tước tuy rằng rất kiêu ngạo, nhưng cũng không thể coi thường sinh tử.

"Nếu Khổng Tước Vương đến đây, còn có thể cùng ta nói chuyện, các ngươi thì không xứng." Trong tay Sở Phong xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen, đột nhiên quét qua, phụt phụt hai tiếng, hai cái đầu bay ra ngoài.

Trong nháy mắt, bọn chúng biến trở về bản thể, trên mặt đất xuất hiện hai cái đầu khổng tước lớn, phơi thây nơi này.

Trước sau bị người của tộc Khổng Tước chặn giết tận hai lần, đều là cao thủ cấp chuẩn vương, Sở Phong sao có thể dễ dàng buông tha, bọn chúng mang Khổng Tước Vương ra cũng vô ích.

"Lục lão, Khổng Thịnh trốn đâu rồi, có khống chế được không?" Sở Phong liên hệ với Lục Thông.

"Tên đó một đường bay về phía Nam, chúng ta mấy lần dùng vũ khí nổ chết gã, khiến gã bị thương nhưng không có gì đáng ngại, vẫn bay theo hướng Nam, trước mắt vẫn trong tầm kiểm soát."

"Tốt!" Sở Phong bước về phía chiếc máy bay trực thăng vũ trang trong núi, sau khi cánh quạt chuyển động, máy bay rất nhanh bay lên cao, một đường đuổi về hướng Nam.

Trên máy bay trực thăng, vài tên nhân viên đi theo dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn chằm chằm Sở Phong, bọn họ chính mắt thấy trận chiến này, trông thấy Sở Phong mà như thấy chiến thần.

Trận chiến này quá gọn gàng nhanh chóng, dễ như trở bàn tay, có một người thôi mà, quét sạch ba vị chuẩn vương, còn muốn làm cuộc truy sát nghìn dặm quy mô lớn, muốn xử lí nốt cường giả trẻ tuổi của tộc Khổng Tước.

Khổng Thịnh chạy trốn về hướng Nam, trong lồng ngực như có ngọn lửa, tức đến phát điên, trận chiến này quá sỉ nhục!

Nhánh này của bọn họ lại có đến hai vị chuẩn vương nằm xuống, tổn thất quá lớn.

Ba vị chuẩn vương, kết quả toàn bộ đều bỏ mạng ở chỗ đó, đối phương căn bản cũng không tốn sức mấy, trực tiếp quét sạch.

Hiện tại cả người hắn là máu, chạy trong hoảng loạn, điều này thật sự là một loại nhục nhã vô cùng, dọc đường suýt bị một quả tên lửa bắn trúng, gã thiếu chút nữa là chết trên đường.

"Nhanh lên, sắp rời khỏi khu vực quản lí của nhân loại rồi!" Khổng Thịnh cắn răng nói, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không cam lòng và cả phẫn uất, hôm nay đủ tức giận rồi.

Gã bị thương, một bên cánh suýt nữa thì bị vũ khí nóng bắn nát cho nên tốc độ trở nên chậm đi, hơn nữa không dám bay lên trên cao, rất dễ trở thành bia ngắm.

Bình Luận (0)
Comment