Hiện tại gã men theo núi rừng, một đường bỏ chạy, muốn tiến vào dãy núi lớn phía trước, nơi đó địa thế phức tạp, không có lưới hỏa lực của nhân loại, có thể bình tĩnh đào tẩu.
"Chạy đi đâu!"
Phía sau truyền đến tiếng hét lớn, thanh âm như sấm sét!
Khổng Thịnh quay đầu, đúng lúc thấy Sở Phong đứng trong máy bay trực thăng vũ trang, giương cung cài sẵn tên, vèo một tiếng, một tia điện bay về phía gã.
Phụt!
Gã muốn né tránh nhưng căn bản tránh không nổi, đó là mũi tên mạnh mẽ do sinh vật cấp vương bắn ra, máu văng lên, gã hét thảm một tiếng.
Một bên cánh của Khổng Thịnh bị bắn nổ tung, biến thành mưa máu, trong đó còn nửa cái cánh chưa nát hẳn, rơi xuống mặt đất.
Mặt mày Khổng Thịnh méo mó, đau đớn khó nhịn, gã suýt thì ngã xuống núi lớn.
Lúc này gã đang bay bằng bản thể, thương tích nặng như vậy, đối với gã mà nói là quá nghiêm trọng.
Nhưng mà gã có bản lĩnh phi thường, phía sau hiện lên đôi cánh ánh sáng, toàn bộ thân thể huyết khí dày đặc, hào quang màu đỏ như đang bùng cháy hừng hực bao phủ gã.
Vụt!
Tốc độ của gã tăng lên rất nhiều, không đi vào núi lớn mà nhờ địa hình núi để ngăn cản máy bay trực thăng vũ trang, liều mạng chạy trốn, gã muốn thoát khỏi tầm ngắm của Sở Phong.
"Đuổi theo!"
Sở Phong phân phó, hắn đứng bên trong máy bay trực thăng vũ trang, lạnh lùng nhìn về phía trước, trong tay cầm cung lớn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bắn hạ.
Máy bay trực thăng vũ trang ầm vang, vọt vào trong núi lớn, truy sát Khổng Thịnh.
Xoạt!
Mũi tên thứ hai của Sở Phong bắn ra, giống như một cây cầu hình vòm kinh thiên, rung động trên không, xuyên qua hơn mười mấy dặm, tầm bắn kinh người.
Phụt!
Mũi tên này lại bắn trúng nhưng đáng tiếc vẫn không đâm được vào chỗ yếu hại. Khổng Thịnh hét thảm một tiếng, bên cánh còn lại của gã bị xuyên qua, nổ tung tại chỗ, nửa đoạn của nó rơi xuống núi.
Khổng Thịnh chỉ có thể dựa vào đôi cánh ánh sáng để bay, hoảng loạn bỏ chạy, gã trốn vào trong núi, vòng quanh núi tránh né truy sát.
Gã vô cùng sợ hãi, gã sở hữu thần giác cực kì nhạy cảm nhưng lại không tránh được mũi tên sắt của Sở Phong, điều này khiến cho gã có một loại cảm giác thất bại.
Khi mũi tên thứ ba của Sở Phong phóng tới, lông vũ toàn thân Khổng Thịnh rụt lại, rét run cả người, gã liều mạng trốn, đối với gã mà nói người thanh niên phía sau kia quả thực giống ma thần nhất tôn, quá kinh khủng.
Phụt!
Đáng tiếc gã không tránh thoát, phần đuôi nổ tung, toàn bộ chỗ lông vũ đẹp nhất rời khỏi cơ thể, mang theo máu rơi xuống núi lớn.
"A..." Khổng Thịnh kêu thảm thiết, quá đau đớn, một mũi tên này khiến gã suýt ngất, gần như phát điên.
Vù một tiếng, huyết khí toàn thân hắn tăng vọt sau đó sôi trào, cháy hừng hực, tốc độ lại tăng lên, còn phát ra tiếng nổ, di chuyển cực nhanh.
Tốc độ khủng khiếp như thế lấy cơ thể của gã mà nói thì vô cùng tốn sức, có rất nhiều chỗ xuất hiện vết rách nhỏ, máu theo đó chảy xuống.
Thế nhưng gã không quan tâm được nhiều đến thế, một mạch điện cuồng chạy trối chết.
Trên máy bay trực thăng, vài người nhân viên đi theo dù đều là dị nhân nhưng hai đùi cũng phát lạnh, không kìm được rùng mình một cái.
"Tên đó quá nhạy cảm, tránh được rồi, mũi tên kìa của tôi thật ra muốn bắn về phía sau lưng gã!" Sở Phong nói.
Thần sắc mọi người quái dị.
Hiện tại, từng cử động của Sở Phong đều khiến người ta kính nể, không khác một đại ma thần, suốt một đường đánh đâu thắng đo, hạ được chuẩn vương, truy sát thiên tài tộc Khổng Tước, mạnh mẽ không ai bằng.
"Không ổn!" Phi công kêu lên, trực thăng vũ trang sắp hết nhiên liệu, một mạch chạy từ Tân Môn tới Thuận Thiên lộ trình quá dài, hiện tại lại truy kích như vậy, tiêu hao khá lớn.
"Coi như gã mạng lớn!" Sở Phong thu lại cây cung.
Đồng thời bảo bọn họ tìm một chỗ thích hợp đáp xuống, để vài dị nhân đem cánh khổng tước và cả phần lông đuôi đẹp nhất về.
Những người này đều rất hưng phấn, đoán chừng Sở Phong đến lúc đó sẽ lại chụp ảnh, khi ấy tất nhiên lại có biến động lớn.
Một lúc lâu sau vài chiếc máy bay trực thăng vũ trang tới, giúp Sở Phong vận chuyển các loại chiến lới phẩm, lông đuôi của thiên tài tộc Khổng Tước, còn cả thi thể khổng lồ cấp chuẩn vương, khiến bọn họ chấn động.
Sở Phong đi trước một bước, giết về phía Thuận Thiên.
Lúc này những người bên ngoài đều cảm thấy sống một ngày mà dài như một năm, toàn bộ đều đang đợi kết quả, không biết tình hình chiến đấu như thế nào.
Bởi vì sau khi Sở Phong giao thủ cùng mấy vị chuẩn vương, điện thoại đã bị ném xuống đất, không ai quay tiếp.
Thời gian dài đằng đẵng, đã qua mấy giờ rồi, vẫn không có bất kì tin tức gì.
"Tộc của ta tất thắng, ba vị chuẩn vương cùng nhau xuất thủ, Sở Phong dù trở thành chuẩn vương thì đã sao, cái mạng nhỏ vẫn khó giữ như trước!"
Hoàng Tiểu Tiên lại mò lên, mặc dù có hơi chột dạ, không biết kết quả sẽ ra sao đây, nhưng hắn tự cổ vũ chính mình, tin tưởng chắc chắn vào thảm bại của Sở Phong.
"Con chồn nhà ngươi còn dám nói lung tung? Lát nữa tình hình lại đảo ngược cho xem!" Có người châm chọc nó.
"Ha ha, đúng thế, ngươi đã nói như vậy thì chúng ta liền yên tâm, lát nữa khẳng định tình thế lại thay đổi!"
Rất nhiều người đồng tình sau đó chế giễu, tất cả đều đang cười nhạo.
"Nói láo! Lần này còn thay đổi, ta mẹ nó quỳ xuống gọi các người là tổ tông, trực tiếp đem cái điện thoại đang dùng này nuốt sống, ta còn lâu mới tin!"
Hoàng Tiểu Tiên tức giận, thật sực bị kích thích, lần đảo ngược tình thế trước đó đối với gã đả kích quá lớn, khiến gã bối rồi, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hiện tại hắn đương nhiên đang khẩn cầu, trông mong tam đại chuẩn vương diệt Sở Phong, khỏi phải gặp lại cái kẻ đáng hận kia.
"Không phải chứ, ngươi quỳ xuống gọi chúng ta là tổ tông, đến lúc đó không phải chúng ta đều thành chồn hay sao?"
"Ha ha, kệ đi, tôi chờ gã ta quỳ, tôi đang mong đợi tình thế tiếp tục lật ngược cho tức chết con chồn kia!"
...
Vô số người nhắn lại trên trang cá nhân của Hoàng Tiểu Tiên, đánh cược với hắn.
Hoàng Tiểu Tiên giận dữ viết: "Đám điêu dân các ngươi, ngu ngốc, chờ đấy mà xem, cái mạng nhỏ của Sở Phong chắc chắn vong rồi, còn muốn thay đổi? Mơ giấc mộng ngàn thu của mấy người đi!"
Nhưng mà giây tiếp theo, gã phát hoảng, toàn bộ lông trên người dựng đúng, gã quay đầu liếc mắt trông thấy bóng dáng quen thuộc.
Sở Phong đang đứng ở cửa phòng gã, trên mặt mang nụ cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, lên tiếng chào hỏi gã: "Mấy ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?"
"Má ơi!" Hoàng Tiểu Tiên sợ hãi kêu lớn, suýt chút nữa ngã từ trên xe lăn xuống.
Toàn thân gã run rẩy, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, dù sao cũng không ngờ Sở Phong lại xuất hiện ở chỗ của gã, phải biết rằng chỗ này mới đổi, vô cùng bí mật, người ngoài không hề biết.
Hoàng Tiểu Tiên sắp khóc đến nơi, thế này cũng quá kinh khủng, với gã mà nói thực sự sợ hãi vô cùng.
Gã lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Sở Phong đại ca, ta đối với ngươi vẫn kính nể vô cùng, ngươi đừng tới đây, chúng ta có gì từ từ nói!"
Gã thét lên, toàn thân đều nổi da gà, bị dọa sợ.
"À, trang cá nhân của ngươi đăng nhiều nhỉ, cho ta xem cái, chỉ là mấy bức ảnh như thế này mà cũng được nhiều người theo dõi nhỉ." Sở Phong nhặt điện thoại của gã lên, tỉ mỉ nhìn lướt qua các thứ trên đó.
"Ồ, trên đây ngươi không ngừng nguyền rủa ta, lại còn cá cược với người khác?" Sở Phong mang theo ý cười nhạt.
"Nào, chúng ta chụp chung một tấm hình, sau đó ngươi đăng lên đi." Sở Phong nói, dùng điện thoại của gã chụp cho hai người một tấm tự sướng.
Trong bức ảnh Sở Phong mang nụ cười xán lạn, Hoàng Tiểu Tiên thì sắp khóc, tương phải quá lớn.
"Đăng lên!" Sở Phong nói.
"Đại ca, chúng ta có thể thương lượng chút được không, đừng đăng tấm này, ta chụp cho người một bức khác uy phong hơn nhé!" Vẻ mặt Hoàng Tiểu Tiên như đưa đám, dông dông dài dài.
"Nhanh tay!" Sở Phong đằng đằng sát khí.
Cuối cùng Hoàng Tiểu Tiên đành nhắm mắt đăng bức ảnh lên.
Kết quả, trên mạng đầu tiên là yên tĩnh, sau đó bùng nổ!
"Trời ạ, tôi thấy cái gì thế này?"
"Ha ha..."