Tất cả mọi người đều kinh ngạc cho nên mới có khoảng lặng ngắn ngủi ấy, sau đó động tĩnh lớn như núi lửa phun trào, hừng hực khí thế.
“Ha ha... Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, thần kỳ quá, đây là thật sao?”
“Quả thực khó mà tin được, hai người này thế mà lại xuất hiện trong cùng một bức ảnh, cảnh tượng thật là... quá đẹp! Mấy người xem, biểu cảm của Hoàng Tiểu Tiên kìa, ánh mắt kia như chực khóc vậy đó, muốn khóc mà còn cười, ha ha ha...”
Rất nhiều người cười hoài không ngớt, thực sự không nhịn được, trông thấy tấm hình chụp chung của hai người này, tự sướng ở khoảng cách gần như vậy, sút chút nữa khiến mọi người kinh ngạc cằm rơi đầy đất.
Chuyện này quá hiếm lạ, quá bất bình thường, làm mọi người có phần khó tin, đều há to miệng.
Phải biết rằng, mới nãy Hoàng Tiểu Tiên mới nãy còn rủa Sở Phong, tuyên bố lần này còn lâu mới lật ngược được tình thế, ở chỗ đó cực kì phách lối khiêu khích, phát ngôn bừa bãi.
Nào có ngờ rằng chỉ chớp mắt thôi hai người đã có một bức hình chụp chung, thực sự có phần làm mọi người không thốt nên lời.
Trên mạng giống như bùng nổ, tinh thần quần chúng kích động, bước ngoặt cuối cùng đến quá đột ngột, rất nhiều người còn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Sao tôi vẫn không nhịn được còn muốn cười tiếp thế này, ha ha... Mọi người xem bộ dạng kinh sợ của Hoàng Tiểu Tiên đi, tức cười quá. Ánh mắt đó, còn cả vẻ ngu ngốc này, tôi đoán trong lòng hắn đang dậy sóng lắm, ngơ luôn rồi kìa, không ngờ tới sào huyệt bị lộ!”
“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của tên đó, mới vừa ròi còn tràn đầy tự tin, dương dương đắc ý, ở chỗ đó kêu gào, kết quả chỉ mới quay đầu đã trông thấy Sở Phong, đoán chừng da đầu cũng tê rần, không sợ tè ra quần là kiên cường lắm rồi, ha ha...”
Toàn bộ người trên mạng đều đang chế nhạo Hoàng Tiểu Tiên.
Chuyện này diễn biến quá nhanh, ngoài dự đoán của mọi người, tất cả không ai ngờ gặp phải tình cảnh như thế này.
Đồng thời ai ai cũng khiếp sợ, Sở Phong xuất hiện, bình an trở về Thuận Thiên, vậy có phải nói lên rằng ba Chuẩn vương kia đều bị hắn đánh bại, thậm chí giết chết rồi không?!
Đây cũng không phải chuyện nhỏ, không ít người đang suy đoán. Các đại thế lực hành động trước tiên, ai cũng muốn tìm hiểu chân tướng.
Bởi vì chuyện này có sức ảnh hưởng lớn!
Các đại tài phiệt đều phân phó xuống dưới nhanh chóng điều tra việc này, ba vị Chuẩn vương rốt cuộc ra sao.
Lúc này, Hoàng Tiểu Tiên run lẩy bẩy, vừa sợ vừa giận.
Trên trang cá nhân, mấy lời bình luận đó làm gã phát điên, hận không thể đập nát điện thoại, thật sự làm sao có thể như vậy, khinh người quá đáng.
Gã bị vô số người chế nhạo, mỗi một câu đều như đâm vào phổi gã khiến gã phẫn uất.
Nhưng mà vừa quay đầu lại thấy Sở Phong, gã liền ỉu xìu, thật sự muốn khóc, đây không phải là giả, gã thật không ngờ kết quả lại như vậy.
Gã cảm thấy từ sau khi gặp Sở Phong, vận đen tám đời bám theo gã.
Sở Phong cũng đang nhìn gã, đằng đằng sát khí, không có chút hảo cảm nào với con chồn này.
“Sở ca, có chuyện gì từ từ nói!” Thanh âm Hoàng Tiểu Tiên run run.
Lông toàn thân gã dựng ngược, cảm nhận được từng cơn sợ hãi, từ sau khi Sở Phong bước vào căn phòng này đã khiến gã có cảm giác muốn tiểu ra quần.
Đúng như người bên ngoài suy đoán, gã sợ phát khiếp rồi, lạnh từ đầu đến chân, đơn giản mà nói là không còn hy vọng.
Trước đấy, gã hăng hái, trên mạng bừa bãi khiêu khích mọi người, nhưng bây giờ chẳng khác nào ăn phải hai chiếc giày thối, khó chịu muốn chết, sợ đến phát run.
“Còn một con chồn nữa đâu rồi?” Sở Phong hỏi, hắn đang tìm Hoàng Vân.
Đó cũng là một chuẩn thú vương, ở chỗ mỏ bạc đứt mất một chân, lại bị Sở Phong chặt đứt đuôi, giữ nó lại tuyệt đối nguy hiểm.
“Ông ấy không ở chung với ta.” Hoàng Tiểu Tiên đáp, có chút hoang mang, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này lão Lục Thông bước vào, ở phía sau ông ấy còn có một đám người đi theo, đã sớm bao vây chỗ này.
“Giao cho tôi đi.” Lục Thông nói.
Thật ra Sở Phong rất muốn chặt đầu con chồn này, nếu chẳng may để nó chạy trốn, sớm muộn lại gây họa.
Lão Lục Thông như hiểu được ý hắn, nói: “Tuyệt đối đừng lãng phí, đây là dị thú có thể biến hình, có giá trị nghiên cứu rất lớn, đáng để sử dụng.”
Hoàng Tiểu Tiên vừa nghe thế rợn cả tóc gáy, da đầu tê rần, mấy ngày này gã cũng không sống nhàn, nghiên cứu đủ loại văn hóa của nhân loại.
Gã sao có thể không hiểu giá trị nghiên cứu trọng đại nghĩa là gì, suýt nữa bị dọa bất tỉnh cả người xụi lơ, gã thét lên: “Các ngươi muốn làm gì, không được động vào ta.”
Sở Phong nhất thời phì cười, con chồn này bình thường rõ hung dữ, thì ra sợ chết như vậy.
Hoàng Tiểu Tiên gấp gáp hét: “Sở ca, đại ca, ta sai rồi! Cho ta một cơ hội lập công chuộc tội đi, tuyệt đối đừng đưa ta đi, tiểu đệ nguyện ý đi theo phía sau làm tùy tùng, ra sức vì ngươi.”
Lục Thông nhìn gã, nói: “Được đấy, mới có bao lâu đã biết đi theo làm tùy tùng, đúng là đọc không ít sách của nhân loại bọn ta.”
Hoàng Tiểu Tiên lập tức gật đầu như gà mổ thóc, tận lực thể hiện mình.
“Đã đọc qua những sách gì?” Lục Thông hỏi gã.
“Rất nhiều...” Hoàng Tiểu Tiên bấm ngón tay đếm xem đã đọc những sách nào.
“Chả có cái gì tốt, đúng là vật họp theo loài!” Lục Thông tức giận đập vào gáy gã một cái, không hổ là chồn, trời sinh đã là giống loài được yêu thích và thiên vị.
Sở Phong rời khỏi phòng, đi tới bãi cỏ trên sân.
Hoàng Tiểu Tiên lập tức tê tâm liệt phế hét lên: “Sở ca, ngươi đừng đi, mang theo ta với, tuyệt đối đừng để ông già kì dị này đưa ta đến gì mà sở nghiên cứu khoa học!”
“Ngươi nói ai là ông già kì dị?!” Lục Thông đen mặt, ra lệnh cho người dựng gã dậy, đồng thời lấy điện thoại bắt đầu liên hệ với một phòng thí nghiệm hạng nhất.
“Cứu mạng, giết người rồi!” Hoàng Tiểu Tiên kêu thảm thiết.
Lục Thông quát lớn: “Ngoan ngoãn tí đi, đã cho ngươi cơ hội sống mà còn dám kêu loạn, coi chừng ta trực tiếp lột da đưa ngươi vào phòng thí nghiệm.”
“Trời ạ, nhân loại các ngươi sao tàn nhẫn đến vậy, còn ác hơn bọn ta!” Hoàng Tiểu Tiên gào khóc.
“Nếu ngươi bằng lòng phối hợp, ta bảo đảm ngươi còn được sống.” Lục Thông nói với gã, tiến hành trấn an, bởi vì còn muốn hỏi gã nhiều vấn đề dọa sợ gã trước thì không ổn.
“Ta thề, nhất định sẽ phối hợp.” Nước mắt Hoàng Tiểu Tiên chảy dài, ở đó cam đoan.
Thủ đoạn Lục Thông cao minh, còn chưa có dụng hình đã dọa Hoàng Tiểu Tiên phát hoảng, bất kể là nên nói hay không nên nói đều tuôn ra hết.
Tính hết trong núi Bàn này có mấy con chồn, thực lực mạnh ra sao, vị lão tổ kia có sở thích gì vân vân, tất cả đều nói hết không chút giấu giếm.
“Được rồi, đưa đến phòng thí nghiệm.” Sau khi thẩm vấn kết thúc, Lục Thông vung tay bảo người đưa gã đi.
“Lão già đáng chết, ngươi không giữ chứ tín, không thể như vậy được.” Hoàng Tiểu Tiên hét thảm.
Lục Thông vẫn lắc lư như cũ, nói: “Yên tâm, sẽ để ngươi còn sống bước ra, điều kiện tiên quyết là ở bên đó phải biểu hiện cho tốt, nghiêm túc phối hợp.”
Hoàng Tiểu Tiên bị đưa đi, sắc mặt Lục Thông trầm xuống, nói: “Đi mau!”
“Sao vậy?” Sở Phong ngạc nhiên.
“Đi bắt Hoàng Vân, con chồn này thật sự to gan lớn mật, muốn hại chết cha mẹ cậu!” Lục Thông nói.
“Cái gì?!” Sở Phong tức giận.