Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 262 - Chương 261: Xảy Ra Chuyện Lớn (2)

Chương 261: Xảy ra chuyện lớn (2)

Giây tiếp theo, bọn họ tức tốc rời đi.

Sở Phong thật sự nổi giận, chuẩn thú vương kia thế mà dám động đến cha mẹ hắn, tiến hành trả thù, điều này khiến hắn lửa giận ngập trời.

“Đừng gấp không lại hỏng việc.” Lục Thông trấn an.

Mấy ngày nay ông vẫn cảm thấy có gì không ổn, bởi vì nghe được bẩm báo nói cha mẹ Sở Phong tinh thần không tốt, còn tưởng vì nhớ hắn nên mới vậy.

Hiện tại mới hiểu được, con chồn chuẩn thú vương kia đang dùng sức mạnh tinh thần khủng bố gây ảnh hưởng, muốn để bọn họ từ từ bệnh chết.

Sở Phong chém đứt đuôi Hoàng Vân, con chồn già này đặc biệt ghi thù, muốn tìm cách trả miếng.

Lão xác thực không dám thẳng thừng chọc giận Ngọc Hư Cung nhưng lại muốn thần không biết quỷ không hay làm cho hai người kia chết đi.

Dưới tình huống bình thường, không kẻ nào dám xông vào Ngọc Hư Cung, con chồn già này đạp trúng điểm mấu chốt, khiến Lục Thông tức giận.

Mấy ngày trước ông còn cam đoan với Sở Phong, nói phòng thủ của Ngọc Hư Cung kiên cố, không ai dám xông vào, kết quả bây giờ bị một con chồn vả miệng.

Một đường nhanh như chớp, bọn họ rất nhanh đã trở về.

“Cha, mẹ!”

Sở Phong nhìn hai người, tình huống không tệ như trong tưởng tượng, tuy tinh thần hai người không tốt nhưng cũng không đến mức xảy ra vấn đề lớn.

“Tiểu Phong!” Hai người mừng rỡ, từ thông tin trên mạng đã biết Sở Phong quay về.

Mấy giờ đồng hồ trôi qua bọn họ vô cùng lo lắng, bởi vì từ sau khi Sở Phong gặp lại ba vị chuẩn vương, hắn liền biến mất, thật lâu vẫn không có tin tức.

Mặc dù không biết ba vị chuẩn vương ra sao nhưng bây giờ Sở Phong xuất hiện, chính là tin tức tốt nhất.

“Cha. Mẹ, con không sao, để hai người phải lo lắng rồi. Buổi tối chúng ta nấy một nồi thịt khổng tước cấp chuẩn vương bồi bổ.” Sở Phong cười nói.

“Ha ha... được, buổi tối làm vài chén.” Sở Trí Viễn cười to.

“Cha, mẹ, hai người đừng cử động, để con nhìn xem.” Sở Phong nói.

Giây tiếp theo, hai tròng mắt hắn sáng rực lên, đây mới là thần giác cấp vương, sức mạnh tinh thần như ánh hào quang toát ra từ trán hắn, vô cùng thần kì.

“Ngưng!”

Hắn hét lên một tiếng, ẩn chứa Ngưu Ma Hống rung động tứ phương, sức mạnh tinh thần dâng trào.

Trước mắt Sở Trí Viễn và Vương Tĩnh biến thành màu đen, thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.

Cùng lúc đó hai luồng năng lực màu vàng óng từ đỉnh đầu hai người bắn ra, đồng thời phát ra tiếng kêu ré lên, đó là sức mạnh tinh thần mà Hoàng Vân lưu lại.

Sở Phong khẽ quát lần nữa, hai luồng năng lượng bùm một tiếng nổ tung, trực tiếp biến mất.

Lục Thông vẫn luôn đợi ngoài cửa, bây giờ nghe động tĩnh thì vội vàng đi vào, hỏi: “Không sao chứ?”

Sở Phong ôm Sở Trí Viễn cùng Vương Tĩnh, đưa bọn họ nằm lên giường, kéo chăn đắp cho hai người, nhìn cha mẹ chìm vào giấc ngủ.

Hắn trở lại phòng khách, sắc mặt âm trầm, nói: “Hiện tại không sao rồi, thế nhưng, nếu như tôi về muộn vài ngày thì nguy hiểm, con chồn núi Bàn khinh người quá đáng!”

Sở Phong nổi sát ý, mới chỉ vài ngày thôi mà con chồn già kia suýt nữa lấy đi tính mạng cha mẹ hắn.

Lục Thông nhất thời tự trách, vô cùng xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi cũng không ngờ sẽ gặp phải chuyện này.”

Sở Phong lắc đầu, lần này không trách ông được, bởi vì bảo hộ của khu gia quyến đã đủ chặt chẽ, không có vấn đề gì lớn, chủ yếu do con chồn kia đạo hạnh cao thâm, khó lòng phòng bị.

Lục Thông nói: “Vừa rồi đã điều tra rõ, tên đó núp ở cống thoát nước phía xa thi pháp, nhưng ngày hôm nay một mình cậu đối phó ba đại chuẩn vương gây ra động tĩnh quá lớn, sớm đã bị dọa chạy.”

Con chồn già kia không dám trực tiếp động thủ, lưu lại hai luồng năng lượng, muốn mỗi ngày làm hai người suy yếu đi vài phàn, thời gian dài, hai người chết đi cũng không có gì bất ngờ.

Nói tóm lại, lão chồn rất kiêng kị Ngọc Hư Cung.

“Đầu tiên là Hứa Uyển Di, bây giờ là con chồn này, tương lai không biết sẽ còn ai!” Thanh âm của Sở Phong có chút lạnh.

Hắn đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía xa, nói: “Tôi phải lập uy một lần! Để bọn không có ý tốt đều biết, một ngày liên lụy đến người nhà của tôi, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào!”

Giọng nói của hắn rất lạnh, vô cùng buốt giá.

“Cậu định làm gì?” Lục Thông sợ hết hồn, luôn cảm thấy xảy ra chuyện lớn.

“Lục lão, ông có muốn chơi lớn một lần không?” Sở Phong hỏi.

“Lớn như nào?” Mí mắt Lục Thông giật giật.

“Bình sơn diệt trại, tôi đi đánh hạ một ngọn núi!” Sở Phong lạnh giọng nói.

“Cậu định tấn công núi Bàn?!” Ông cụ Lục Thông kêu lên sợ hãi.

“Vâng.” Sở Phong nghiêm túc gật đầu, đây không phải là bồng bột thốt ra, mà là mong muốn và quyết định thực sự của hắn.

Lúc này, thật sự quá nguy hiểm, nếu không phát hiện kịp thời thì cha mẹ hắn đã bị người hại chết rồi. Điều này khiến Sở Phong hoảng sợ.

Nếu bây giờ bỏ qua, có lần một sẽ có ...lần hai. Có lẽ sau này sẽ có người nhằm vào hắn như vậy, họ sẽ dùng cha mẹ hắn để uy hiếp hắn.

Đến lúc đó biết đâu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ không chỉ đơn giản là uy hiếp và đe dọa.

Sở Phong quyết định chủ động xuất kích, nhất định phải tạo ra uy danh hiển hách, để mọi người hiểu rằng khi hắn còn sống đừng mong động đến cha mẹ hắn. Nếu không sẽ nhận lấy hậu quả thảm hại, nhận lấy sự trả thù gấp mười, gấp trăm lần của hắn.

Bình sơn diệt trại, chiếm lấy núi Bàn, giết chết Thú vương ở đó.

Đây là ý định của Sở Phong, hắn muốn xuất kích bất ngờ, càn quét bộ tộc này.

Yêu ma quỷ quái, mưu mẹo nham hiểm, hắn sẽ phá nát hết bằng hai nắm đấm.

“Xảy ra chuyện lớn rồi.” trong lòng Lục Thông cảm thấy không yên, trong phút chốc ông ta không thể lập tức đưa ra lựa chọn được, bởi chuyện này dính líu quá rộng.

Núi Bàn đã bị một con Thú vương chiếm cứ. Nay Sở Phong xông đến, không khác nào khiêu khích uy nghiêm của bậc Thú vương, sao có thể dễ đoạt được.

Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ, không thể lường trước được phong ba mà nó gây ra, có khả năng nó còn dẫn đến những phản ứng dây chuyền khác.

Lục Thông rất cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc, ông ta muốn cân nhắc cẩn thận hơn.

“Lão già, ông nghĩ phức tạp quá, đắn đo cũng nhiều, có phải ông sợ những Thú vương khác không?” Sở Phong hỏi.

“Ừ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.” Lục Thông nói.

Sở Phong nói hùng hồn: “Bất cứ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt, ông không cảm thấy có một vài dị loại quá ngang ngược à? Thương Lang Vương tàn sát hàng loạt dân trong thành, thú triều ở đất Thục... Vì sao lúc nào cũng là chúng nó tiến công? Tôi thấy cần phải giết gà dọa khỉ, lập ra một ví dụ sống.”

Sở Phong bổ sung: “Hơn nữa, lúc này nhóm người Khổng Thịnh, Hoàng Hiền thật sự hung hăng càn quấy, cộng với hai lần chặn giết tôi giữa đường, dám phá hủy máy bay, bọn chúng nghĩ chúng ta là quả hồng mềm, thích làm gì thì làm à? Quá láo xược.”

“Ừ, quả thực rất quá đáng, để tôi suy nghĩ một chút.” Lục Thông nói, sau đó quay người rời đi, ông ta cũng đang rất tức giận.

Đây là đường bay an toàn mà loài người mở ra, kết quả Khổng Thịnh, Hoàng Vân, Hoàng Hiền nói ra tay là ra tay, không kiêng nể gì cả, phá huỷ máy bay chở người, lần sau họ sẽ làm ra chuyện gì nữa?

Bình Luận (0)
Comment