Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2614 - Chương 2615: Tào (1)

Thánh Khư Chương 2615: Tào (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bảy vị Đại Thánh đều vong mạng, khiến toàn bộ chiến trường đều chấn động.

“Cũng diệt luôn cả ngươi!”

Tóc tai Sở Phong tán loạn, đã giết đến hai mắt đỏ hồng, lúc này không còn màng đến hậu quả nữa, muốn xử lý cả Võ Phong Tử!

Bên ngoài chiến trường hoàn toàn yên tĩnh, tiến hóa giả của các tộc đều cảm thấy da đầu tê dại, thiếu niên này chính là một Đại Thánh có căn cơ, không ngờ lại bị Tào Đức xử lý như vậy!

Những nhân vật cấp cao trước đó còn muốn can thiệp vào trận chiến, cứu Lịch Trầm Thiên một mạng, hiện tại da mặt không khỏi run rẩy, biến cố này xảy ra quá đột ngột, bọn họ trông thấy thân ảnh Võ Phong Tử mơ hồ hiển hiện, cho là ông ta có thể bảo vệ Lịch Trầm Thiên.

Ai có thể ngờ được, thiếu niên Võ Phong Tử lại lạnh lùng vô tình như vậy, căn bản không hề quan tâm, chỉ mắng gã ta là phế vật, để cho gã ta tiếp tục chiến đấu, sau đó trơ mắt nhìn gã ta bị Tào Đức đánh nổ, bảy vị Đại Thánh đều không thể thoát được một kiếp!

Không chỉ là vậy, bọn họ còn đang nhìn thấy cái gì? Ánh mắt Tào Đức hồng rực như thiểm điện, tóc tai tán loạn, sát khí xung thiên, cũng muốn truy sát Võ Phong Tử?

Cái này khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin nổi!

Sở Phong giết đến cuồng tính đại phát, cơ thể nở rộ ánh sáng vô lượng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều nổi lên tiếng phong lôi, có thiểm điện thô to bay loạn, hắn giống như một vị ma chủ đáng sợ vô biên.

Sở Phong thật sự xông thẳng về phía Võ Phong Tử, tóc đen bay loạn, trong lúc hai tay huy động, hai cái cối xay cũng ẩn ẩn hiện hiện, dường như có thể hủy diệt hết thảy sinh linh trên thế gian.

“Võ Phong Tử, ăn một quyền của lão Tào đi!” Sở Phong quát lớn.

Thật ra hắn cũng đang âm thầm chuẩn bị đất luân hồi cùng mâu gỗ nhỏ dài bằng chiếc đũa, lúc nào cũng có thể sử dụng.

Mợ nó, điên thật rồi! Đây chính là suy nghĩ của tất cả mọi người lúc này, Tào Đức quả thật dám ra tay về phía Võ Phong Tử, muốn vung cho ông ta một quyền.

Đến tột cùng thì ai mới là phong tử - kẻ điên? Giống như có đổi vị trí cũng chẳng hề hấn gì, đây là... Tào Phong Tử?

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy hỗn độn trong gió.

Bởi vì Võ Phong Tử chân chính vẫn chưa nổi giận đâu, ông ta còn chưa động thủ, kết quả Tào Đức lại nổi điên, chủ động ra tay tấn công trước.

Cái này quả thật khiến người ta tròn mắt nhìn, đồng thời cũng cảm thấy từng trận kinh dị, nếu như lần này chọc trúng Võ Phong Tử, không biết sẽ còn xảy ra chuyện đáng sợ gì?

Ông ta sẽ không huyết tẩy toàn bộ chiến trường đấy chứ?!

Lúc này, ngay cả một vài nhân vật cấp cao đều cảm thấy sau gáy phát lạnh, cho rằng Tào Đức hoàn toàn điên rồi, vậy mà lại gan to bằng trời như thế.

Đạo thân ảnh mơ hồ kia đang đứng trong hắc ám, cắn nuốt hết thảy tia sáng xung quanh, cả người giống như một cái lỗ đen, giống như sinh vật khủng bố nhất thế gian đang dừng chân ở nơi này.

Sở Phong đến gần, hai tay hợp thành một, cối xay màu xám đáng sợ đang ầm ầm nổ lớn, hiển hiện ra rất nhiều trật tự thần liên, cảnh tượng khiếp người.

Rất nhiều người đều lộ ra sắc mặt khác thường, cái này... cực kỳ giống như Ma Bàn Quyền!

“Ma Bàn Quyền?” Quả nhiên, thân ảnh mơ hồ kia lên tiếng, lộ ra một chút dị sắc.

“Sai, đây là Ma Thế Quyền!”

Sở Phong sửa lại, tay làm quyền ấn, bạo phát ra ánh sáng chói mắt, tiến công về phía trước.

Đồng thời, đất luân hồi và mâu gỗ nhỏ cũng chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể xuất ra.

Nhưng mà, đạo thân ảnh kia lại biến mất tại chỗ, bất thình lình xuất hiện ở một nơi khác, nhưng vẫn đen ngòm khiếp người như cũ, thôn phệ ánh sáng xung quanh, hai mắt không ngừng quan sát Sở Phong.

Đặc biệt là vẫn nhìn đăm đăm vào hai tay Sở Phong, lần này lộ ra thần sắc khác thường, hai mắt âm u đen thẳm lộ ra thần quang, giống như thiểm điện chiếu sáng toàn chiến trường.

Trong lòng Sở Phong nghiêm nghị, hắn vừa rồi còn muốn tế xuất ra mâu gỗ, muốn xử lý Võ Phong Tử trước mặt quần chúng, kết quả là bóng đen kia lại thuấn di, đứng ở một vùng đất xa trên chiến trường.

Hắn cũng để ý đến ánh mắt của Võ Phong Tử, rất khiếp người, thần sắc kia có chút phức tạp, có kinh ngạc, cũng có hoài nghi.

Trong lòng Sở Phong trầm xuống, trong nháy mắt đã nghĩ đến rất nhiều thứ, chẳng lẽ Võ Phong Tử là sinh vật còn khủng bố hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng?

Chẳng lẽ Võ Phong Tử cũng từng đi qua con đường luân hồi kia, hơn nữa cũng nhớ kỹ bộ phận phù hiệu trên cối xay đá trong tử thành Quang Minh, vì vậy mới sáng tạo ra Ma Bàn Quyền?

Suy nghĩ này có chút kinh khủng, cho dù mang theo lá bùa có thể an toàn vượt qua luân hồi một cách an toàn, giữ lại được ký ức, nhưng không thể lĩnh ngộ được những phù hiệu trên cối xay đá thô ráp trong tử thành Quang Minh mới đúng!

Bởi vì ở trên con đường kia, cho dù trong tay có nắm giữ lá bùa, khi đi qua cối xay đá ở tử thành Quang Minh cũng sẽ trở nên mông muội, trở nên ngây ngô không thể bảo trì thanh tỉnh mới đúng!

Chỉ khi được lá bùa kia dẫn đi, bay qua vực sâu kia, đi đến trước thạch thai ở tận cùng con đường luân hồi, khi ấy mới có thể phục hồi lại.

Nói cách khác, ngoại trừ Sở Phong là người có bình đá, có thể lấy nhục thân mà vượt qua, có thể bảo trì thanh tỉnh trong khi ở tử thành Quang Minh, lĩnh hội được phù hiệu màu vàng, thì theo lý luận mà nói, những người khác hoàn toàn không thể, không thể ngộ được mới đúng.

Thế nhưng ánh mắt Võ Phong Tử lại quỷ dị như thế, giường như ông ta cũng đã đi qua con đường kia, thấm nhuần được cái gì trong đó?!

Điều này đáng sợ vô cùng, khiến người ta kinh dị!

Vốn dĩ ở thời tiền sử, ông ta chính là sinh vật vô địch, hiện tại còn có khả năng có được kiếp trước, thậm chí là lâu lớn. Khó trách ông ta lại cường hoành bá đạo khiến người ta giận sôi.

“Xưng báo tên họ.” Thân ảnh trong bóng tối lạnh lùng mở miệng, mang theo một loại siêu nhiên nào đó, còn có một loại bình tĩnh đến bá đạo.

“Muốn biết ta là ai, nói cho ngươi cũng không sao!” Sở Phong lên tiếng.

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế cực kỳ oai hùng, cũng vô cùng bá đạo, đặc biệt là trên người còn nhiễm máu của Đại Thánh, bân nãy cũng vừa giết chết bảy vị Đại Thánh, khiến Sở Phong có một loại khí chất rất ma tính, anh tư khiếp người, lúc này lớn giọng nói: “Tên là Tào Đà, Tào Tam Long!”

Trên chiến trường hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều tiến hóa giả đều hóa đá, giống như nhìn thấy quỷ, hắn vừa nói mình tên là gì? Tào Đà?! Cái này có quan hệ gì với Lê Đà trong tiền sử hay không? Là cố tình nói như vậy đi?

Bình Luận (0)
Comment