Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tào Đức trở về, khi tiến vào trong chiến trường, lập tức dẫn đến âm thanh hoan hô như sấm của vô số cường giả thiếu niên đến từ trận doanh Ung Châu, giống như thủy triều dâng lên sôi trào.
Cho dù là người của Hạ Châu và Thiêm Châu, lúc này cũng lộ ra thần sắc khác thường, một số người trẻ tuổi thậm chí còn cộng hưởng theo, cùng nhao nghị luận sôi nổi.
Theo bọn họ thấy, chiến tích của Tào Đức quá kinh người, giống hệt với thần thoại được ghi chép trong sách sử, giết Đại Thánh cũng thôi đi, vậy mà còn dám quát lớn Võ Phong Tử, một đường đuổi theo truy sát.
Quan trọng nhất chính là, Võ Phong Tử vậy mà lại rời khỏi!
Không cần biết nguyên nhân là gì, khi ma tính của Võ Phong Tử biến mất ở chân trời, điều này không nghi ngờ gì nữa đã trở thành uy danh cho Tào Đức.
“Tiền bối, ra rốt cuộc thắng được bao nhiêu bí cảnh, chúng ta tính toán một chút đi!” Sở Phong lên tiếng, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm ngay trước chiến trường tam phương và tất cả mọi người.
Hắn cũng tóm được một đám Thánh giả, thắng hết tất cả toàn bộ bí cảnh trong cấp bậc này, tròn trĩnh mười bí cảnh, điều này không có gì để có thể hoài nghi.
Sau đó hắn lại đánh bại Lịch Trầm Thiên, đây chính là tiền cược rất lớn, hắn nhất định phải cẩn thận tính toán một phen.
“Lịch Trầm Thiên củi mục như vậy sao? Chỉ thắng được năm cái bí cảnh?!”
Sau khi nghe được cụ thể, sắc mặt Sở Phong liền đen kịt, trong lúc nhất thời liền cảm thấy tâm tình không thoải mái chút nào, bởi vì con số này ít hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
Lúc tiến hóa giả của nam bộ Thiêm Châu nghe được, sắc mặt lại càng đen, cũng chỉ có ngươi dám mắng gã ta là củi mục, đổi lại thành người khác thì đã sớm bị Lịch Trầm Thiên đánh đến nổ tung, thần hình câu diệt.
Tất nhiên, trong lòng bọn họ cũng âm thầm rỉ máu, năm cái bí cảnh a, có trời mới biết ở trong này có bao nhiêu tạo hóa, nếu thật sự đào được một gốc thiên vật cùng loại có giá trị như Dung Đạo Thảo, ngay cả Thiên Tôn cũng phải đỏ mắt ghen tị.
“Tại sao lại ít như vậy, gã ta thân là Đại Thánh, vậy mà không thể quét ngang lĩnh vực Á Thánh, thực mất mặt, vậy mà không phải mười bí cảnh?!”
Khi nghe thấy Sở Phong tức giận la lên, lá phổi của người ở trận doanh đối lập đều muốn xì khói, ngươi thắng nhiều bí cảnh như thế, còn ở đó mà chiếm tiện nghi, ra vẻ gì chứ!
Một số người lại cảm thấy đồng cảm với Lịch Trầm Thiên, người chết đều đã chết, vậy mà vẫn còn bị đối thủ chế nhạo.
Có người giải thích: “Thực lực mà Lịch Trầm Thiên triển khai quá mạnh, có một vài người thắng qua bí cảnh liền không tái chiến, cho nên cuối cùng gã ta chỉ thắng được năm bí cảnh.”
Sở Phong bĩu môi, nói: “Đây chính là kết quả của sự ngang ngược, tự cho bản thân là vô địch thiên hạ, biểu hiện thực lực quá sớm, kết quả thì thế nào? Chỗ tốt cũng không lấy được bao nhiêu, còn bị người ta đánh chết!”
Rất nhiều người đều cảm thấy da mặt phát run, màn đánh mặt này cũng không đến nỗi cần phải trực tiếp như vậy a, người ta đều đã chết rồi, ngươi còn lôi ra nói nói cái gì? Còn nữa, làm sao nghe thế nào cũng cảm thấy ngươi giống như đang tự khen chính mình!
Chỉ có điều, sau khi rất nhiều người cần thận nghĩ lại, chuyện thật đúng là như thế.
“Khiêm tốn mới là vương đạo, mới là đỉnh cao của sự khoe khoang, loại đạo lý này gã ta không hiểu.” Sở Phong lắc đầu, trưng ra dáng vẻ ông cụ non.
Trận doanh đối lập bên kia thật sự muốn giết người, muốn giết chết Tào Đức, cái miệng của tiểu tử này tại sao không ngừng nghỉ chút nào? Thật sự không thể làm người ta yêu thích.
Hơn nữa, như vậy mà là khiêm tốn hả?!
Có người nghiến răng nghiến lợi, nhất chí cho rằng trước đây Tào Đức cố ý giả vờ bản thân không có gì nổi bật, giống như câu cá mà túm gọn từng đối thủ một, càng nghĩ càng đáng hận!
“Đúng rồi, trước đó ta còn giết một tên cặn bã cấp Ánh Chiếu nha, là anh trai của Lịch Trầm Thiên ấy, tên là gì ý nhỉ?”
Những lời này lại càng thêm đáng hận, cặn bã? Sắc mặt của người phía nam bộ Thiêm Châu đều xanh ngắt, nếu như truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử chính là cặn bã, vậy bọn họ tính là cái gì?
Dù nói thế nào thì Lịch Trầm Khôn cũng tương đối khủng bố, vậy mà lại bị ngươi nhận xét như vậy, lại nói, Tào Đức hắn còn quên mất tên gọi của đối phương là gì!
“Gã tên là Lịch Trầm Khôn!” Có người lên tiếng đáp lại.
“Đúng, chính là tên cặn bã đó, gã thắng được bao nhiêu bí cảnh, tất cả cũng là của ta!” Sở Phong cường điệu nói.
Sắc mặt của đám tiến hóa giả bên trận doanh nam bộ Thiêm Châu từ xanh chuyển sang lam, như vậy cũng có thể a, sau khi cường giả Ánh Chiếu Lịch Trầm Khôn chết cũng không được an bình, bị người ta lôi ra xem thường và tính sổ.
Lúc này, Tề Vanh Thiên Tôn liền đứng ra hòa giải, nói: “Được rồi, cái này miễn đi, gã cũng thắng được một hai bí cảnh.”
Bởi vì ông ta cảm thấy, nếu ép người của trận doanh nam bộ Thiêm Châu quá chặt thì cũng không tốt, thấy tốt liền ngưng mới là thượng sách.
Mà khi Tào Đức đánh giết Lịch Trầm Khôn cũng không hề nói đến chuyện cá cược hay gì.
Cho dù Tề Vanh Thiên Tôn lên tiếng hòa giải, tiến hóa giả của trận doanh đối lập cũng có oán khí cực lớn với Sở Phong, rất nhiều đối thủ đều liếc xéo hắn, lửa giận sôi trào trong ngực.
“Các người còn không phục? Nếu không thì vẫn nên đem bí cảnh của Lịch Trầm Khôn giao cho ta đi, Tào Đà ta là người có nghiên cứu, không phục thì cứ theo quy củ mà đến!”
Sở Phong đứng đó, hai tay chắp ra sau lưng, cằm giương lên rất cao.
Một đám người đối diện phải nói là oán niệm vô tận, thật sự muốn xử lý hắn!
“Tiền sử có đại hắc thủ Lê Đà, đương thời có đại hắc chủy (1) Tào Đà!” Có người bất mãn lên tiếng.
(1)Đại hắc chủy: Miệng đen, miệng nói những lời không hay.
Chung quy thì cái miệng kia của hắn tốt nhất vẫn nên khâu lại mới tốt, thật sự không khiến người ta thích nổi.
Thế nhưng, trừ những kẻ địch bên trận doanh đối diện, những người khác lại không nghĩ như vậy, phía Ung Châu là một mảnh hoan hô, mọi người tương đối ủng hộ Tào Đức, đặc biệt là những tiến hóa giả trẻ tuổi, ánh mắt nhìn hắn phải nói là có chút cuồng nhiệt.
“Trận doanh Ung Châu còn chiêu người không? Chúng ta cũng muốn gia nhập!”
Phía xa có một đám người hô lớn, phần lớn đều thuộc về tán tu, đều là tiến hóa giả của trận doanh trung lập, lần này nghe nói chiến trường tam phương đặt cược bí cảnh mà tổ chức quyết đấu, cho nên mới đặc biệt đến đây để quan sát.
Hiện tại có một số người muốn gia nhập Ung Châu, bởi vì Ung Châu có một Đại Thánh, bọn họ rất muốn dựa vào đây để bắt chuyện, đi thỉnh giáo Tào Đức, làm thế nào để có thành tựu là quả vị Đại Thánh.