Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Từ nay về sau sẽ không thật sự gọi hắn là Tào Đà đấy chứ?!” Có người than thở.
“Không biết xấu hổ, ngươi không phải muốn thừa cơ mà chạy trốn đi? Ta vẫn chưa tính sổ nợ cũ với ngươi đâu!” Nơi xa, Long Đại Vũ nhìn thấy một màn này liến nghiến răng nghiến lợi, cả mặt đều hiện lên khinh bỉ.
Một bên khác, gia tộc họ Chu, Chu Hi cũng đang lên tiếng, để lão bộc nhân bên cạnh hỗ trợ sắp xếp, cô muốn gặp mặt Tào Đức một lần, trò chuyện một lúc.
“Tiểu thư, người kia là đại ma đầu rất nguy hiểm, không nên tiếp cận!” Một lão giả nhắc nhở.
Thiếu nữ Hi đưa tay vuốt cái cằm trắng nõn, nói: “Không phải đại ma đầu ta sẽ xem trọng sao, chắc chắn sẽ không nói chuyện với hắn! Chỉ có đại ma đầu mới có tư cách!”
Sắc mặt của mấy vị lão nhân lập tức đen kịt.
Đôi chân dài của Sở Phong sải bước, một đường truy kích phía sau, tốc độ cực kỳ nhanh, chớp mắt đã sắp biến mất khỏi đường chân trời, một đường cát bụi mịt mù, gió lớn gào thét, đôi điện ầm ầm bổ xuống.
Sở Phong một đường truy đuổi như điên, giống như một đại yêu ma.
“Võ Phong Tử chạy đi đâu, có dám đánh với ta một trận hay không? Ngày hôm nay ta muốn giết kẻ điên!”
Hắn đang hét lớn, một bộ dáng đánh đâu thắng đó, có thể trấn áp hết thảy kẻ địch.
Mọi người đều cảm thấy câm nín không biết nói gì, Tào Phong Tử thật sự đã giết đến hứng khởi, quên hết tất cả, vậy mà lại đuổi theo Võ Phong Tử không buông, nhất định phải danh chấn thiên hạ!
Đồng thời cũng có rất nhiều người oán thầm, ngươi còn không biết xấu hổ mà hét muốn đồ ma? Tự mình nhìn lại mình đi, có khác gì một đại yêu ma đâu!
Chỉ có Long Đại Vũ là khinh thường, cậu ta ngày càng tin chắc, cái tên Cơ Đại Đức thối tha kia là muốn chạy trốn, cố ý làm ra động tĩnh lớn như vậy, khiến mọi người hiểu nhầm rằng hắn đã giết đến điên cuồng.
“Ấy, sắp biến mất rồi.” Có người lên tiếng.
“Đúng a, đây là muốn truy sát đến tận nơi nào, Tào Đức thật sự điên rồi, không ngờ lại dám truy sát Võ Phong Tử, cho dù thân ảnh kia chỉ là ma tính thời thiếu niên của ông ta, không có chiến lực, nhưng hắn không sợ sau này sẽ bị thanh toán sao?”
Mọi người đang bàn luận, rất nhiều người còn chưa ý thức được Tào Phong Tử đang chạy trốn, vắt chân lên cổ chạy té khói, mắt trông thấy phía chân trời đều hoàn toàn lắng xuống, mọi người vẫn đang trong trạng thái tán chuyện hăng say.
Con ngươi của Thần Xương Xích Phong tộc Cửu Đầu Điểu hiện lên vẻ âm lãnh, nhanh chóng xoay người đuổi theo, muốn nhân cơ hội Tào Đức lạc đàn mà hạ tử thủ.
Hai đại Thần Vương Di Hồng và Lê Cửu Tiêu cũng lập tức đuổi theo, lo lắng Tào Đức xảy ra chuyện.
Thực ra Tề Vanh Thiên Tôn cũng biến mất khỏi chiến trường trong nháy mắt, chẳng qua không có ai chú ý đến.
Ông ta đi theo Sở Phong đến tận cùng đường chân trời, khi nhìn thấy sợi tinh quang là Võ Phong Tử hoàn toàn biến mất, lúc bấy giờ ông ta mới hiện thân, xuất hiện bên cạnh Sở Phong.
“Tiền bối!” Sở Phong không điên, ngược lại còn rất có lễ tiết, nhưng trong lòng thực chất lại không vui tẹo nào, hiện tại muốn đi thì độ khó cũng rất lớn.
“Tào Đức, lần này ngươi hơi lỗ mãng rồi, kia chính là một sinh linh cấp thủy tổ trong lĩnh vực tiến hóa, công tham tạo hóa, nếu như ông ta vẫn còn sống đến hiện tại, chắc chắn sẽ là vô địch thiên hạ.”
Tề Vanh Thiên Tôn lên tiếng, lời nói vô cùng thâm thúy, cũng bảo hắn quay về liên doanh.
Sắc mặt Sở Phong bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại trầm xuống, hắn còn đang muốn bỏ chạy mà, hiện tại xem ra không còn cách nào rời khỏi, vượt qua hư không trước mặt Thiên Tôn? Hắn quả thật không dám chắc chắn.
Đồng thời, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, hắn chắc chắn sẽ không sử dụng đất luân hồi và mâu gỗ, bởi vì hắn không quá đảm bảo, đến tột cùng thứ này có khả năng gây thương tổn đến loại sinh vật kia hay không.
“Đi thôi, trở về!” Tề Vanh Thiên Tôn nói.
Lúc này, đám người Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu cũng đều xuất hiện, một đường đuổi tới.
Trong lòng Sở Phong xoắn xuýt, đáy mắt chợt hiện lên quang mang lạnh lẽo, hắn gật gật đầu, đáp: “Được.”
Lúc này hắn cũng dần tức giận, vốn dĩ còn muốn im hơi lặng tiếng mà chạy khỏi, xong việc phủi áo ra đi, ẩn giấu đi công trạng và danh tiếng.
Nhưng mà đám người này đều đã đuổi đến, dáng vẻ này là không muốn cho hắn đi, đến tột cùng là có ý gì, chẳng lẽ muốn vây khốn hắn?
Nếu đã như vậy, hắn liền dứt khoát lưu lại, hắn thắng nhiều bí cảnh như thế đều chưa có đi thu hoạch đâu, lần này bất kể nói gì, trước hết cứ thu chiến lợi phẩm đã!
Nếu như các ngươi đã không cho ta đi, vậy ta liền không khách khí, chính là thu hoạch của ta, một cọng lông cũng không để lại cho các người, Sở Phong nghĩ như vậy.
Trước mắt bao nhiêu người, hắn cảm thấy có một số kẻ sẽ không dễ nuốt lời, bất luận như thế nào thì cũng phải để hắn vào những bí cảnh kia trước, lấy đi vật chất tạo hóa trước.
“Tào Đức, ngươi vẫn nên rời đi đi!”
Vũ Thượng Thiên Tôn xuất hiện, sắc mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng, ông muốn hộ tống Sở Phong rời đi, nếu không đừng nói là chân thân của Võ Phong Tử, ngay cả một đạo hóa thân của ông ta cũng là vô địch thế gian.
Ai có thể ngăn cản Võ Phong Tử? Nếu ông ta thật sự có ý định hạ thủ với Tào Đức, bao nhiêu người ngăn cản cũng vô dụng, đều là muốn cùng chết!
“Không có chuyện gì, ta không đi.” Sở Phong đáp lại.
Vũ Thượng Thiên Tôn có chút lo lắng, bí mật truyền âm nói cho hắn, nhất định phải rời khỏi, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Sở Phong thở dài, lão Thiên Tôn đối với hắn rất tốt, hắn cũng không che giấu ông, âm thầm đáp lại bản thân đã có cách bảo vệ tính mạng.
Thực ra, hắn chính là cảm thấy, kể cả bản thân có được lão Thiên Tôn bảo vệ thì cũng rất khó để rời khỏi, dù sao thì Thiên Tôn có mặt trên chiến trường cũng không chỉ có một hai người.
“Người có tên chữ Tào luôn quang minh lỗi lạc, không giết Võ Phong Tử, ta sẽ không rời khỏi!”
Rất nhiều người đều nghe thấy, ai nấy đều câm nín, hắn vẫn đúng là hăng hái chém gió, trừ phi Lê Đà tái sinh, nếu không thì người nào có thể giết Võ Phong Tử.
Đồng thời, cũng có rất nhiều người muốn nói, ngươi lấy ví dụ này không được, nói cái gì mà người tên chữ Đà quang minh lỗi lạc, toàn bộ dương gian đều không phục đâu!
Lê Đà từng là đại hắc thủ tiếng tăm lừng lẫy thời tiền sử, trước nay đều đánh lén sau lưng người khác, nện cho người ta một cái ám côn, luôn luôn ưa thích hạ hắc thủ.
Đương nhiên mọi người cũng phải thừa nhận bản lĩnh của y thật sự mạnh mẽ khủng khiếp, vô địch thiên hạ, nhưng mà thói quen hạ độc thủ kia trước giờ chưa từng thay đổi qua!