Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó Sở Phong tách khỏi đám người, mang theo Long Đại Vũ ra phía ngoài mà đi.
Những lời này là nói cho mọi người, nhưng thực chất chính là nói cho lão Lư cùng Đại Hắc Ngưu, Sở Phong lo sợ Võ Phong Tử lúc nào cũng có thể quay lại tính sổ, chân chính giáng lâm, cho nên hắn không muốn liên lụy đến cố nhân, trước hết cứ tránh khỏi một kiếp này rồi tính.
Thế nhưng một đám thiếu niên nhiệt huyết lại cùng nhau hô lớn: “Chúng ta không sợ!”
Trong đó cũng bao gồm cả Đại Hắc Ngưu và lão Lư, rất nhanh đều đã lệ nóng dâng trào, có thể tụ họp ở dương gian không dễ chút nào, bọn họ cũng thường xuyên bừng mộng tỉnh lại.
Năm đó đồng cam cộng khổ, cuối cùng lại là sinh ly tử biệt, ai nấy đều tự mình lên đường, thật sự quá thảm liệt.
“Không cần phải như vậy, mọi người hiện tại không thể giúp ta, chỉ làm ta thêm phân tâm, không lâu nữa sẽ tái tụ họp!” Sở Phong tách ra khỏi đám người, lôi kéo Long Đại Vũ rời khỏi.
Những lời này tất nhiên mang ý tứ khuyên nhủ Đại Hắc Ngưu và lão Lư, tuyệt đối đừng để lộ ra, không cần vì cảm xúc kích động mà liều lĩnh nhận thân.
Lúc này, tất cả tiến hóa giả đều nói Đào Đức ĐạI Thánh quả nhiên nhân nghĩa, không muốn mọi người vì gần gũi với hắn mà xảy ra nguy hiểm.
Cũng chỉ có một mình Long Đại Vũ là giận tím người, cậu ta rất muốn nói: “Mmp! Nguy hiểm như thế mà ngươi vẫn muốn lôi kéo ta đi cùng? Ta ân cần thăm hỏi nhị đại gia nhà ngươi!”
Sở Phong vừa thoát khỏi đám người đã gặp ngay thiếu nữ Hi, nhiều năm không gặp, cô đã sớm trưởng thành, phong tư tuyệt thế, mỹ lệ vô song, có thể so sánh với phong thái của Yêu Yêu.
“Tào Đức Đại Thánh, thần thiếu nữ đang ở trên trời nhìn xuống ngươi nha.” Vừa mới gặp mặt, thiếu nữ Hi đã cười hì hì ma nói.
Mấy lão giả bên cạnh Chu Hi không khỏi cảm thấy da mặt phát run, nói như vậy đối với một vị Đại Thánh cũng quá thiếu tôn trọng rồi đi? Sắc mặt bọn họ hiện lên chút xấu hổ.
Thế nhưng Sở Phong lại chấn động không thôi, cảm thấy giống như có một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.
Nghĩ tới những chuyện cũ ở tiểu âm gian, lúc ấy hắn và thiếu nữ Hi đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, khi hắn rèn luyện bản thân, đạp chân vào tinh lộ, thiếu nữ Hi vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn.
Chỉ có điều, khi ấy thiếu nữ Hi mới đến âm gian, cực kỳ sợ lạnh, không thích ứng được với hoàn cảnh nơi đó, có đôi khi sắc mặt rất tái, chỉ có thể trốn ở trong thái dương.
Ở thời gian đó, cô từng rất vui vẻ mà hoạt bát nói ra: “Khi ngươi ngẩng đầu liền có thể trông thấy ta, giống như thần thiếu nữ ở trên trời nhìn xuống ngươi vậy, ngươi phải thời thời khắc khắc cung kính thần minh.”
Đây chính là một đoạn chuyện xưa mà hắn nhớ rõ, năm đó thiếu nữ Hi cùng Sở Phong du đãng trong tiểu âm gian, lưu lại cho Sở Phong một đoạn hồi ức cực kỳ đẹp đẽ và ấm áp.
Mà sau đó, thiếu nữ Hi bị ép trở quay trở lại dương gian, chảy xuống huyết lệ, từng thề sẽ giúp bọn họ báo thù.
Giờ phút này tương phùng ở đây, trong lòng Sở Phong không khỏi xúc động, cái mũi chua xót, cho dù bản thân đã uống Canh Mạnh Bà, cắt đứt rất nhiều ràng buộc, hắn vẫn nhớ rõ ràng những năm ấy.
“Cô gái không tồi nha, rất ngọt, tộc nào thế? Mấy ngày nữa sẽ đi cướp nàng!” Sở Phong và thiếu nữ Hi gặp thoáng qua, không có nhận nhau, thế nhưng hắn biết thiếu nữ Hi đã nhận ra mình là người nào.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm, Võ Phong Tử có thể xuất hiện, hắn không muốn những người bên cạnh mình gặp chuyện không may, không muốn bi kịch tái hiện, cho nên chỉ chào hỏi nhẹ nhàng, sau đó rời khỏi.
Sắc mặt mấy vị lão bộc nhân cấp Thần Vương của Chu gia đều đen như mực, mụ nội nói, nói chuyện kiểu gì thế? Ngươi dám đến Chu gia cướp người?!
Trước đó bọn họ còn cảm thấy tiểu thư nhà mình nói chuyện quá tùy tiện, quá bất kính với Đại Thánh, kết quả hiện tại xem ra, tên Đại Thánh này mới là người càng không biết nói chuyện!
Bọn họ thật sự có loại ảo giác, thái độ của tiêu thư nhà mình cùng đại ma đầu họ Tào kia có chút ăn ý.
Sở Phong lôi kéo quái long ngàn không muốn vạn không muốn ra khỏi đám người, tiến vào bên trong trận doanh Ung Châu.
Long Đại Vũ một trăm hai mươi lần không vui, thật sự muốn hạ hắc thủ, sau khi xử lý tên này liền phủi mông chạy trốn, thế nhưng xung quanh đều là Thiên Tôn, cậu ta không dám lộ mặt.
Đây quả thật là... đạp trúng địa ngục phân chó, hôn trúng lệ quỷ, khiến quái long một bụng oán niệm!
Lúc này, Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu cũng cười lạnh, nói: “Đều là người sắp chết, có thể cười ra tiếng cũng không dễ dàng.”
“Ai có thể giết ta, ai dám giết ta?” Sở Phong tiến lại gần y.
“Người của nhất hệ Võ Phong Tử sẽ đến, ngươi tất nhiên là một người chết!” Thần Vương Xích Phong cười nhạo thành tiếng.
“Ngươi là người của trận doanh nào, sao lại nói ra những lời này?!” Sở Phong lạnh lùng.
“Ăn ngay nói thật mà thôi, đến từ cùng trận doanh thì có liên quan gì.” Xích Phong ngoài cười trong không cười mà đáp lại.
“Võ Phong Tử vẫn chưa có vô địch thiên hạ đâu, thời tiền sử cũng từng bị Lê Đà đánh cho vỡ đầu chảy máu, chạy trốn trối chết!” Nói đến đây, hắn lại nhìn sang mọi người, nói tiếp: “Sư môn ta không sợ Võ Phong Tử, ta sẽ đi mời trưởng bối của sư môn xuất sơn, tới đây đợi Võ Phong Tử, rất nhanh liền có thể giết chết ông ta!”
Đám người nghe xong đều chấn động không gì sánh nổi, đây là muốn chặn đánh Võ Phong Tử?!
Sở Phong liếc xéo Thần Vương của tộc Cửu Đầu Điểu, ngạo nghễ nói: “Ngươi hiểu cái gì, sư môn của ta ở ngay châu này, khoảng cách không xa lắm, ta có tận chín vị sư phụ, chỉ cần một vị đến là đủ, đến lúc đó sẽ dọa các ngươi chết tươi!”
“Xin chào Tào Đại Thánh , tôi là phóng viên Chu Vân của báo sớm Thiên Đường, xin hỏi khi ngài đang truy sát Võ Phong Tử, lúc ấy tâm cảnh rốt cuộc là như thế nào, thật sự không sợ vị cường giả vô địch chấn động cổ kim kia hay sao?”
Ngay khi đi đến phía sau của trận doanh Ung Châu, một đám phóng viên lập tức ùa lên vây quanh, thiếu chút nữa đã chen lấn đến hỏng cả đại trướng.
“Có ta vô địch, tên chữ Đà cả đời không hề kém cạnh ai, từ trước đến nay chưa từng biết hai chữ e sợ có nghĩa gì!” Sở Phong ưỡn ngực, rất nghiêm túc mà lên tiếng.
Tất cả mọi người đều im lặng, ngươi thực muốn đổi tên a, sau này thật sự phải gọi là Tào Đà?
Quái long bỗng nhiên có xúc động muốn vỗ vào ót Sở Phong một cái, giả trang sói đuôi to cái gì, Long Đại Vũ ta biết tỏng Cơ Đại Đức ngươi chỉ lấy mỹ danh là truy đuổi Võ Phong Tử, thực chất chính là muốn chạy trốn.