Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2623 - Chương 2624: Đệ Nhất Thiên Hạ (2)

Thánh Khư Chương 2624: Đệ nhất thiên hạ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bầu không khí trong lều trướng lớn màu vàng rất nghiêm túc, đều là những lão gia hỏa được hỗn độn khí vây quanh, khiến cả tòa đại trướng đều là một mảnh mơ hồ huyền ảo, nhìn không rõ thân ảnh của bọn họ.

Có người chủ trương đề nghị trực tiếp bắt trói Tào Đức, sau đó đợi tiến hóa giả của nhất hệ Võ Phong Tử đến tận cửa, đem hắn đẩy ra chịu tội, bình ổn lại lửa giận của Võ Phong Tử.

Chuyện này dẫn đến âm thanh cãi vã kịch liệt, đồ tôn Hạo Nguyên của bá chủ Ung Châu là người đầu tiên đứng ra, kiên quyết phản đối hành động kia, nếu bọn họ làm như vậy, trận doanh Ung Châu liền chính thức xong đời, nội bộ sẽ lục đục, người bên dưới liệu còn kẻ nào dám bán mạng cho bọn họ, cái này cũng tương đương với việc tự hủy đi căn cơ!

Lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu âm trầm lên tiếng: “Đừng nói Võ Phong Tử đích thân giáng lâm, ngay cả chưởng môn đại đệ tử của nhất mạch này xuất sơn, liệu ai có thể ngăn cản?!”

Điều này khiến người ta trầm mặc không thôi, có chút kiềm chế, bởi vì trên thế gian này có tin đồn, đệ tử nhỏ nhất của Võ Phong Tử đã trở thành Đại Năng từ rất nhiều năm về trước, vậy thì càng đừng nói đến những người còn lại.

Mà đệ tử nhỏ nhất kia chính là một vị nữ tử, mà Thái Võ Thiên Tôn lại chính là một trong những đệ tử của nữ tử kia!

Càng nghĩ cẩn thận lại càng khiến người ta không rét mà run, nhất mạch của Võ Phong Tử quả thật quá đáng sợ, nếu thật sự phát động gây khó trên dương gian, có lẽ có thể san bằng hết thảy đại giáo.

Ngay cả Lê Tộc, Phật Tộc, những tộc mạnh mẽ như này, nếu như lão tổ trong tộc đã tọa hóa, vậy cũng rất khó để ngăn cản lại cục diện bị nhất hệ của Võ Phong Tử san bằng.

Cuộc tranh luận rất kịch liệt, lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu, lão tổ của tộc Thập Nhị Dực Ngân Long,... ánh mắt kẻ nào cũng âm trầm lạnh lẽo, chủ trương muốn đem nộp Tào Đức.

“Tuyệt đối không được!” Vũ Thượng Thiên Tôn cật lực ngăn cản.

Lão tổ của tộc Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không tán thành, cho rằng như vậy không khác gì vẫy đuôi xin được sống, ngược lại sẽ dẫn đến bạo động, sẽ có rất nhiều tiến hóa giả làm phản đi ra ngoài.

“Loại sự tình này không cần nhắc nữa!” Hạo Nguyên lên tiếng, đồng thời lão cũng trịnh trọng nhấn mạnh, sư tổ của mình – bá chủ Ung Châu có thể ngang cơ với Võ Phong Tử, không cần sợ ông ta!

Mọi người đều trầm mặc, bởi vì mặc dù biết vị Ung Châu kia rất nghịch thiên, thế nhưng để ngang cơ với Võ Phong Tử thì có chút khó nói.

Rất nhiều người đều cho rằng, cả hai thuộc về cường giả cùng cấp số.

Chỉ là Võ Phong Tử quá uy danh, thủ đoạn lại càng thêm khó lường.

Đương nhiên, cũng có người cho rằng vị bá chủ Ung Châu có được Hỗn Độn Giản, đây chính là một thể hữu hình của đại đạo thiên địa, mà hai vị còn lại của Hạ Châu và Thiêm Châu cũng lần lượt có được Kính Vạn Kiếp và Luân Hồi Đăng.

Có người nói, nếu ba binh khí này hợp nhất, chắc chắn sẽ là chung cực!

Hiện tại, vị bá chủ của Ung Châu đã xuất quan, công tham tạo hóa, đánh đâu thắng đó, cho dù không có mạnh bằng lão cay độc Võ Phong Tử đi nữa, nhưng lại có Hỗn Độn Giản trong tay, cũng hẳn là tiên thiên bất bại.

Tương truyền, kiếp trước của vị Ung Châu kia chính là vì lấy được thể hữu hình đại đạo - Hỗn Độn Giản mà bị đánh thành than, từ đó biến mất trong một thời gian rất dài.

Ở thời đại kia, ông đã thống ngự một phần hai mươi diện tích cương thổ của dương gian, thần uy cái thế!

Thế nhưng chỉ vì muốn lấy được ba món khí vật kia quá sớm, muốn trở thành tiến hóa giả chung cực, do vậy mới bị thiên kiếp mạnh nhất trong lịch sử đánh chết.

Trên thực tế thì vị kia vẫn chưa chết, chỉ là cơ thể khô cong lại, trở thành trạng thái than đen, sau năm tháng đằng đẵng liền chậm rãi khôi phục, lúc này đã khôi phục toàn diện.

Nói theo một nghĩa nào đó, vị bá chủ của Ung Châu cũng có nền móng cực kỳ nghịch thiên, khiến người ngoài không thể ước lượng hay suy đoán, không một ai biết được lai lịch chân chính của vị kia.

Cho nên, một số người ôm niềm tin cực lớn với vị bá chủ Ung Châu này.

Cho dù là vậy, dưới lời kêu gọi của đám người Hạo Nguyên và Vũ Thượng, nói mọi người không nên tự loạn trận cước, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tình thế không ngừng giằng co, không có ai xác định bảo đảm Tào Đức nên xử trí như thế nào.

Trong lều lớn màu vàng, hỗn độn khí quấn quanh tạo thành một mảng mơ hồ, cuộc thương nghị của nhân vật cấp cao không có hiệu quả.

Nơi này vẫn chưa có kết quả, tin tức xấu vẫn chưa truyền ra ngoài, thế nhưng Sở Phong đã ra tay trước, hắn có chút không đợi nổi, muốn tìm Tề Vanh Thiên Tôn đòi bí cảnh, hắn muốn đi vào thu hoạch vật chất tạo hóa.

Một vài lão quái vật không biết nói sao cho phải, nơi này vẫn còn đang thương nghị có nên đem ngươi bán đứt đi hay không, vậy mà ngươi vẫn y như người rảnh rỗi, vẫn nhảy nhót sung sức, thật sự là không biết điều.

Thực ra Sở Phong cũng có dự cảm không tốt, cho nên mới muốn đi thu hoạch vật chất tạo hóa sớm một chút, bưng sạch cả ổ bí cảnh mà mình đoạt được đi, sau đó lên đường chạy trốn.

Kết quả, Tề Vanh Thiên Tôn đích thân ra khỏi đại trướng, trên mặt vẫn là nụ cười, khuyên hắn không nên gấp gáp, trước mắt ba đại trận doanh vẫn đang muốn điều chỉnh cân đối lại những bí cảnh được chọn, vẫn đang trong giai đoạn phân chia phạm vi thuộc về, lúc này chưa hoàn toàn xử lý xong đâu.

“Cần thời gian bao lâu?” Sở Phong hỏi.

“Thấy thế nào cũng phải mất hai đến ba ngày nữa đi.” Tề Vanh Thiên Tôn đáp.

Sở Phong nghe xong quả thật hơi hơi dựng tóc gáy, cái này thật sự không đợi nổi, nếu đợi thời gian dài như vậy, cho dù dương gian có rộng lớn đến đâu, cho dù chân thân của Võ Phong Tử vẫn ngủ say chưa tỉnh, hai ba ngày sau cũng đã nhận được tin tức.

Khi ấy nếu như hắn vẫn chưa đi, khẳng định sẽ bị luyện hóa thành tro tàn.

Về phần sư môn mà hắn nói kia, quả thật là có loại địa phương đó, nhưng hắn lại chẳng có quan hệ gì mấy, chỉ là may mắn đi qua khu vực bí cảnh kia mà thôi, nhưng sinh linh ở trong đó lại chẳng phải là sư phụ của hắn, chỉ sợ mời không nổi!

Cùng ngày, Sở Phong ném Long Đại Vũ ra, muốn tìm một nơi không người để chạy trốn, muốn sử dụng đến Thiên Độn Phù mà lão Cổ đưa cho hắn.

Thế nhưng lập tức có Thiên Tôn nhảy ra, khoát khoát tay áo với hắn, không cho phép hắn rời khỏi.

Hiển nhiên hắn đã bị những nhân vật cấp cao nhìn chằm chằm, không có cách nào chạy thoát.

Sở Phong đang ước định, lão cổ đưa cho hắn chính là Thiên Độn Phù, theo lý luận mà nói, một vị Thiên Tôn không thể nào ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment