Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng mà nơi này không chỉ có một vị Thiên Tôn, ngộ nhỡ đám lão gia hỏa kia cùng nhau công kích, đoán chừng hắn sẽ chết rất thảm, đường hầm hư không sẽ bị đập nát.
Tề Vanh Thiên Tôn an ủi hắn, bí cảnh rất nhanh sẽ mở ra, cứ chờ thêm hai ngày là được rồi.
Sau đó không lâu, Thần Vương Xích Phong liền đến, xem thường hắn mà nói: “Ha hả, ngươi nơi nơi đi dạo, bộ dáng giống như đầu trộm đuôi cướp, này là muốn chạy trốn? Ta khuyên ngươi vẫn nên chết tâm đi, yên lặng chờ người của nhất hệ Võ Phong Tử giá lâm!”
Thần long ba đầu Vân Thác cũng xuất hiện, cười trên nỗi đau của người khác, trên mặt hiện lên khoái ý, càng có vẻ lãnh khốc. Chuyện đã đến nước này, bọn họ đều nhất trí cho rằng, nếu như thật sự cho Tào Đức thời gian, sau này bọn họ chắc chắn đều không thể đấu lại Tào Đức, một khi giao thủ, tất cả sẽ bị đối phương giết chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm.
“Loại diện mạo này của các ngươi không khác gì hán gian (1) điển hình, không, phải nói là Ung gian, chó săn cho kẻ khác! Mợ nó, sớm muộn gì tiểu gia cũng sẽ dùng một giày đập chết hai con gián này!”
(1)Hán gian: Gian tế bán nước, giống như bên mình gọi là Việt gian.
Sắc mặt Sở Phong cực kỳ không tốt, lạnh lùng lên tiếng, cứ như vậy mà xoay người rời khỏi, không để ý đến bọn họ.
Xích Phong giận dữ, thật sự muốn ra tay bóp chết Tào Đức, thế nhưng y nhịn được, bởi vì y muốn giao Tào Đức cho người của nhất hệ Võ Phong Tử, nếu như hiện tại hạ tử thủ, mấy nữa biết lấy người nào bàn giao lại cho nhất mạch kia?
Đồng thời y cũng hiểu rõ, nếu thật sự ta tay thì sẽ có người không khách khí với mình, ví dụ như hai người người Lê Cửu Tiêu và Di Hồng , lúc này bọn họ đang đến gần nơi này, khoảng cách không còn xa nữa.
Vũ Thượng Thiên Tôn cũng đi đến, thế nhưng bị người ta ngăn lại, không cho phép tiếp cận Sở Phong.
Sắc mặt Sở Phong không dễ nhìn chút nào, cuối cùng liền nghĩ nghĩ, chữa ngựa chết thành ngựa sống, hắn muốn đi mời người, tranh thủ tìm người xử lý Võ Phong Tử!
Ngộ nhỡ thật sự mời được người kia kia ra, đại sự có lẽ sẽ thành công!
“Giúp ta chuẩn bị tế phẩm, ta muốn mời người của sư môn xuất sơn, đánh chết tên điên kia!” Sở Phong nhắn lại cho người ta, để nhân viên hậu cần chuẩn bị cho hắn “huyết thực” cường đại mà trân quý.
“Giả bộ điên cái gì, giả vờ ngốc cái gì, muốn làm gì đây? Cứ thành thành thực thực chịu chết đi!” Xích Phong cười lạnh chế nhạo.
“Ngươi thì biết cái gì, đám Thiên Tôn Tề Vanh tìm đến, ta muốn hiến tế, muốn đi mời người, mời tồn tại vô địch thiên hạ chân chính xuất thế. Biết tạ sao tiểu gia lại tên là Tào Đà không? Cái này có liên quan đến sư môn của ta, đệ nhất thiên hạ, không hiểu thì câm miệng lại!” Sở Phong quát lớn, giống như đang dạy dỗ một con gà, không thèm để hung danh hiển hách của Thần Vương Xích Phong vào trong mắt, tuyệt không sợ hãi con Cửu Đầu Điểu này.
“Ngươi thật sự muốn chết!” Sắc mặt Xích Phong âm trầm.
Thế nhưng Lê Cửu Tiêu, ca ca của hầu tử - Di Hồng cũng đã xuất hiện, chắn lại đường đi của Xích Phong.
Trong lúc nhất thời, tin tức liền truyền ra, Tào Đức Tào Đại Thánh muốn đi mời người, mời sư phụ của hắn xuống núi, để trấn áp người của nhất mạch Võ Phong Tử!
Tin tức này lập tức dẫn đến chấn động rất lớn, sư môn của Tào Đức Đại Thánh rốt cuộc là nhất giáo nào, có lai lịch gì, điều này câu lên sự hứng thú của rất nhiều người, kích phát sóng to gió lớn.
Ngay cả Thiên Tôn cũng bị kinh động, không tài nào bình tĩnh.
“A, lừa người, ngươi thì có sư môn gì, trùng hợp tiến vào di tích cho nên mới lấy được truyền thừa mà thôi, nếu như có nền móng, lúc trước cần gì phải giấu diếm, vì sao lại không có người nào đứng ra bảo vệ ngươi?” Xích Phong cười lạnh.
Y không tin, cuối cùng lại nói thêm: “Để ta xem ngày hôm nay ngươi tìm được ai, sẽ không phải túm bừa một a miêu a cẩu nào đến cho đủ quân số đấy chứ?”
Sở Phong cũng cười lạnh nhìn y, đáp: “Được, câu này của ngươi khiến ta càng chắc chắn phải đi mời một vị sư phụ trong sư môn, người nọ thích nhất chính là ăn máu thịt tươi sống, cái đùi của lão tổ tộc Cửu Đầu Điểu các ngươi phân nửa khó mà giữ nổi!”
...
“Thịt Thiên Cẩu, ba mươi ngàn cân!”
“Hai con Ma Tước vạn cân (1) trở lên!”
(1) Cân: Đơn vị khối lượng của Trung Hoa, 1 cân = 0,5Kg
Sở Phong ở đó lên danh sách, hắn nói muốn quay về sơn môn, cho nên liền xin đội hậu cần của doanh trại Ung Châu chuẩn bị đồ vật giúp mình, những thứ này đều là nguyên liệu nấu ăn rất tươi sống.
Mới đầu bộ hậu cần vẫn chỉ suy nghĩ, đây rốt cuộc là thân thích gì, có sơn môn nào cần nhiều thịt như vậy bao giờ, chẳng lẽ là bao nhiêu năm chưa từng ăn qua thịt hay sao?
Sau đó không lâu, bọn họ có chút kinh ngạc, những thứ mà Tào Đức Đại Thánh yêu cầu ngày càng không hợp lẽ thường, ngày càng phạm vào kiêng kỵ, thật sự có chút đáng sợ, có một vài huyết nhục có lai lịch rất dọa người.
“Có thể đến hai ngàn cân thịt Phượng Hoàng không, ta biết thứ đồ này trân quý, cho nên mới muốn ít đi. Cái gì? Không có, này làm sao có thể, chẳng lẽ hiếu kính trưởng bối sư môn một lần, thứ đồ nho nhỏ này cũng không dâng ra được!”
Sắc mặt Sở Phong nghiêm lại, yêu cầu những huyết thực trân quý.
“Thật sự không có, hoàng điểu trăm ngàn đời cũng khó nhìn thấy một con, số lượng cực kỳ ít ỏi, từ sau khi hoàng triều mà tộc Bất Tử Điểu lập ra bị tiêu diệt, những tộc nhân ít ỏi của tộc này còn sót lại đều đã ẩn cư ở hoang đảo ngoài biển, không còn tìm được nữa.”
Nhân viên hậu cần cẩn thận thông báo, cảm thấy thực sự hãi hùng khiếp vía.
Sở Phong công nhận, cái này quả thật là tình hình thực tế, đặc biệt là không lâu trước hắn đã chiến với Lịch Trầm Khôn một trận, khi ấy đối phương đã sử dụng bí thuật tuyệt thế của tộc Phượng Hoàng, lúc bấy giờ một màn thảm án năm xưa mới nổi lên mặt nước.
Năm đó, hoàng triều Bất Hủ do tộc Bất Tử Điểu lập ra đã bị Võ Phong Tử tiêu diệt, nếu không phải nhất mạch ấy, những gia tộc khác làm sao có thực lực ấy!
Cho dù là Võ Phong Tử đi chăng nữa, e là cái giá phải trả cũng không hề nhỏ!
“Được rồi, vậy ta liền sử dụng hàng nhái đi, cho ta hai mươi ngàn cân huyết nhục Cửu Đầu Điểu.” Sở Phong nói.
Nhân viên hậu cần lại lảo đảo một cái, kém chút nữa đã lăn đùng ra đất, nói đùa gì chứ, tộc Cửu Đầu Điểu chính là chủng tộc đi ra từ cấm địa, dọa người như thế, kẻ nào dám săn giết?