Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta đã nếm qua, mùi vị thực không tệ. Lại nói, ngươi hoảng gì chứ? Cho dù có là chủng tộc đi ra từ cấm khu, nhưng bọn chúng cũng không phải chủ nhân của cấm địa thứ mười một, đoán chừng chỉ là một tộc dưới trướng, không có cách nào so sánh với Bất Tử Điểu, theo ta thấy thì chính là hàng nhái!”
Một đám người đều rất câm nín, thứ ngươi nếm qua không đại biểu cho việc chúng ta dám săn giết, ngươi là Tào Phong Tử, ngay cả Võ Phong Tử cũng dám truy sát, bản thân ngươi không cần mạng, thế nhưng chúng ta cần a!
“Cái này thật sự không có!” Người của bộ hậu cần đều cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi, nếu thật sự giết chết một con Cửu Đầu Điểu, tộc này nhất định sẽ nổi cơn tam bành, không lật tung bộ hầu cần thì không thể.
Lại nói, lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu đang ở ngay trong liên doanh, vị đó chính là một Thiên Tôn, thực lực sâu không lường được, ai lại chán sống mà chọc vào tộc Cửu Đầu Điểu?
“Thật sự không có?”
“Thật sự không có!”
“Vậy thì mười con Hoàng Kim Mãnh Ma Tượng, chín con Thâm Uyên Hắc Xà, còn có hai xe gọi là Phi Long Sơn Cầm, lại đến ba mươi ngàn cân Ngạc Long, hai con Kim Tinh Độc Giá Liệt Thiên Hùng...”
Nhân viên hậu cần mới đầu còn lấy giấy chuẩn bị ghi lại, cuối cùng trên trán đều vã mồ hôi, bọn họ biết đi đâu tìm những thứ này đây, tất cả đều là chủng tộc rất mạnh mẽ, ai dám săn bắt loạn!
Rất nhanh, mọi người ở chỗ này đã nhao nhao lên tiếng, tin tức cũng vì thế mà lộ ra ngoài.
Thần Xương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu nghe xong đều cảm thấy tức nổ phổi, thật sự lẽ nào lại như vậy, không ngờ Tào Đức lại dám tìm kiếm huyết nhục của bọn họ, muốn đem đi hiến tế?
Y thật sự có xúc động bỏ mặc tất cả, trước hết cứ xông lên giết chết tên nhãi ranh láo toét đó, không cần biết sau khi làm xong sẽ dẫn đến sóng to gió lớn ngập trời!
Nhưng mà Xích Phong lại bị những nhân vật lão bối trong tộc cản lại, nói cho y cần gì tức giận vì một người chết? Tào Đức đã định sẵn là kết cục thê thảm, bởi vì hắn dám truy sát Võ Phong Tử, cho dù Lê Đà có sống lại cũng khó mà bảo toàn tính mạng cho hắn.
Lần này cứ lùi một bước, cho dù Võ Phong Tử không đích thân ra mặt thì mấy đệ tử của ông ta cũng không thể dễ dàng từ bỏ ý đồ, tất nhiên sẽ xuất hiện ở chiến trường tam phương, tuyệt đối phải giết chết Tào Đức.
Đã nhiều năm như vậy, làm gì có người nào dám bất kính với Võ Phong Tử? Ngay cả tổ sư thời tiền sử như Phật Tổ, Đạo Tổ hay tổ sư của Hằng Tộc, người nào cũng không dám coi thường, đối với Võ Phong Tử vẫn luôn là trạng thái sẵn sàng chờ quân địch, huống chi là đương thời!
Trong ngực Xích Phong ẩn ẩn lửa giận, y lấy tay che ngực, bị tức đến nỗi phổi cũng đau, mãi một lúc lâu thì cảm xúc mới dần dần bình ổn trở lại, nếu không thì hắn cảm thấy chính mình cũng sắp giận đến bùng cháy.
Trong bộ hậu cần, Sở Phong rất bất mãn, không ngờ lại để lộ tin tức, chuyện này khiến hắn cực kỳ không vui.
Sau đó là một tổ trưởng nhỏ, cũng được xem như là người phụ trách bỏ vào kho, gã chính là người phụ trách tiếp đãi Sở Phong, tận lực thỏa mãn những yêu cầu của hắn, thế nhưng lại phát hiện bọn họ chẳng thể nào cung cấp nổi những loại máu thịt kia.
“Ngươi ngốc a, đây là nơi nào? Chính là chiến trường của thiên hạ, mấy ngày này có nhiều cường giả chết trận như thế, vậy thì thi thể đâu? Đều đang ở chỗ nào, đưa qua cho ta trăm ngàn bộ không phải là đủ rồi sao? Những chủng tộc mà ta nói khó tìm lắm hả, đoán chừng tộc Cửu Đầu Điểu cũng có người chết đi?”
Sở Phong đưa ta một lời đề nghị như vậy khiến cho người phụ trách hậu cần đều kinh hãi đến há miệng trợn mắt, này... cái này đều được a? Người phụ trách hậu cần cảm thấy bản thân đang hỗn độn trong gió, không khỏi muốn nói, ngài xác thực đây chính là huyết thực để mang về hiếu kính trưởng bối sao?!
“Bớt nhiều lời, ngươi đừng cho rằng ta không biết những nguyên liệu nấu ăn ở hậu phương là từ đâu đến, không ít những thi thể của hung cầm mãnh thú ở nơi đó đều là vận chuyển từ chiến trường về đi?”
“Nhưng đều là của kẻ địch!” Người đứng đầu của bộ hậu cần không khỏi vã mồ hôi như tắm, cả người như được vớt ra từ trong nước, thực sự có chút sợ hãi, nếu như việc này tuồn ra ngoài, chắc chắn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.
“Hiện tại đã biết phải làm như thế nào rồi chứ?” Sở Phong chỉ điểm gã.
Người phụ trách của bộ hậu cần lau mồ hôi lạnh, ở đó gật đầu, gã cảm thấy phải nhanh chóng tranh thủ đuổi vị ôn thần này đi, cho nên liền tận lực thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Bọn họ cũng đang âm thầm “tiết kiệm”, tham một chút tiền vật, không có đi thu thập toàn bộ vật tư, mà là sử dụng những thi thể của hung cầm mãnh thú tụ tập trên chiến trường, nếu việc này truyền ra ngoài, tầm ảnh hưởng quả thật không thể đùa.
“Ừ, đừng quên huyết nhục của tộc Cửu Đầu Điểu, nhất định có thể tìm được, những món khác như Thập Nhị Dực Ngân Long cũng đừng ít, nhớ kỹ, tận lựu thu thập huyết nhục tươi mới của hai tộc này, thời gian chết quá dài liền bỏ qua.”
Người phụ trách của bộ hậu cần sau khi nghe xong liền muốn khóc, huyết nhục của hai tộc này vốn đã khó tìm, vậy mà còn yêu cầu thịt tươi vừa mới chết, bọn gã biết đi đâu tìm kiếm a.
Sở Phong lại chỉ điểm một lần nữa, nhỏ giọng nói: “Đi đến chỗ nhân viên chăm sóc bệnh nhân nhìn xem, nếu như có Cửu Đầu Điểu cùng Thập Nhị Dực Ngân Long, dù sao cũng đã nửa sống nửa chết, cứ dứt khoát bóp chết là được.”
Định mệnh!
Tổ trưởng nhỏ của bộ hậu cần cảm thấy hoảng hốt đến cùng cực, vị này đâu phải là chính trực ca, đây phải là một đại ma đầu mới đúng, điên rồi sao? Khó trách lại dám truy sát Võ Phong Tử!
Gã nhanh chóng tiễn đi Tào Đức, đánh chết cũng không dám tiếp tục thảo luận.
Sau đó, gã nghe theo lời Tào Đức đi đến khu bệnh nhân, chạy qua bên đó tản bộ, sau đó lập tức bị hù đến nỗi mặt mày trắng bệch, lông tóc dựng đứng.
Thật ra Sở Phong cũng không đến mức phát rồ như vậy, cho dù là kẻ thù, nhưng hắn cũng không làm đến mức độ đó, chỉ là làm dáng một chút, đi một vòng liền tốt rồi.
“Ta vẫn là quá yếu lòng.” Sở Phong than thở.
Long Đại Vũ vẫn luôn đi theo hắn, sau khi nghe những lời này liền muốn phun cho hắn một mặt nước bọt, nói: “Ngươi chính là thất đức đi, thật sự muốn quay về sư môn? Tin chắc không phải là đi đến những nơi như địa ngục thâm uyên, sau đó triệu hoán ra quái vật tiền sử, mời nó xuất thế?!”