Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tin tức này có chút không xác định, truyền nhân mà Lê Đà lưu lại năm xưa, hiện tại hình như có quan hệ rất thân với nhất mạch của Võ Phong Tử, thậm chí là kết làm một thể!”
Vị Thần Vương nọ lên tiếng, nói ra một tin tức có tính chấn động cực cao.
Nếu như Sở Phong ở chỗ này, nhất định sẽ có thu hoạch và sở ngộ, bởi vì khi bọn họ tranh đoạt Huyết Mạch Quả trên hòn đảo đáng sợ ngoài biển xa kia, hắn và lão Cổ không chỉ gặp phải một vị Thần Vương tuyệt đỉnh tu luyện Thất Tử Thân đến từ nhất mạch Võ Phong Tử, mà còn gặp một cường giả khủng bố khác, người không hề kém cạnh Thất Tử Thân.
Lúc ấy, lão Cổ thậm chí đã thất hồn lạc phách, có chút hoài nghi, cảm thấy Thần Vương nọ có khả năng cao chính là người thừa kế của nhất mạch mà đại ca lão lưu lại.
“Cho nên nói, Tào Đức cho dù có thể tiến vào nơi này, quá nửa cũng là do nguyên nhân cùng thủ đoạn khác, không có khả năng dính dáng đến nhất mạch Lê Đà, người thừa kế chân chính của nhất mạch này đang ở ngoài biển, không hề có quan hệ gì với danh sơn đệ nhất thiên hạ!”
Vị Thần Vương kia lại lần nữa lên tiếng, nói xong những lời này lại lập tức đừng về bên cạnh Thiên Tôn, không tiếp tục mở lời.
Vị Thiên Tôn bị sương mù bao phủ kia cũng hơi hơi gật đầu, từ đầu đến cuối đều chưa hề lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, bất luận là Long Tộc hay là tộc Cửu Đầu Điểu, ai nấy đều thở ra một hơi, triệt để yên tâm, bọn họ thật sự sợ hãi chuyện Tào Đức thật sự biến thành Tào Đà, cùng đại hắc thủ thời tiền sử có quan hệ.
“Chư vị, chúng ta phần lớn đã bị lừa rồi!” Xích Phong lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi.
Y có suy đoán, cho rằng Sở Phong có khả năng đạt được một loại cơ duyên lớn, trong tay có khí vật đặc thù, cho nên mới có thể an toàn xuất nhập vào danh sơn đệ nhất.
“Trước mắt hẳn là Tào Đức đã trốn vào trong chứ không phải là đi gọi trưởng bối trong sơn môn, thời gian ngắn chắc chắn sẽ không ra ngoài!”
Thần Vương Xích Phong suy đoán như vậy.
Sau khi mọi người nghe xong đều lập tức ngẩn người, chuyện này.... nếu xét theo nhân phẩm của Tào Đức mà nói, quả thật vô cùng có khả năng.
Gần đây bọn họ ngày càng thêm hiểu về Tào Đức, cảm thấy vị Tào Đại Thánh này nào phải chính trực ca, tuyệt đối chính là một kẻ tàn nhẫn!
“Cái tên Tào Đức đáng chết này, dám chạy trốn ngay dưới mí mắt chúng ta?!” Một vị Thần Vương của Long Tộc nổi giận.
“Phong tỏa mười tám ngọn núi, phòng ngừa hắn trốn khỏi danh sơn đệ nhất từ hướng khác!” Xích Phong đề nghị như vậy.
“Quá vô sỉ rồi!” Có người kêu lên.
...
Sở Phong nhe răng nhếch miệng, áo giáp mà hắn mặc tất nhiên không phải đồ vật tầm thường, là do hắn kết hợp giữa vảy rồng thu được ở long sào biên hoang với đất luân hồi, dung hợp hai thứ này tạo thành một tấm áo giáp đặc chế.
Lúc ấy hắn còn đắc chí nói cho lão Cổ, một bộ dáng luyện bảo không hề để tâm đến vật liệu.
Nhưng mà, sau khi đi qua Đại Mộng Tịnh Thổ, biết được sự nghịch thiên của hồn nhục, Sở Phong bấy giờ mới hối hận đến xanh ruột, thật sự muốn cho chính mình hai cái bạt tai.
Vậy mà lại lấy hồn nhục luyện thành áo giáp, cái này con mợ nó quá xa xỉ, năm đó Lê Đà muốn tìm một khối đất luân hồi cũng không có manh mối.
Nhưng hắn lại phung phí như thế, sau đó lão Cổ cũng có suy nghĩ muốn phun chết hắn, lòng đau như cắt, trái tim cũng đều nhỏ máu.
Chẳng qua thì cũng có chỗ tốt, Sở Phong đã có kinh nghiệm, muốn đi vào danh sơn đệ nhất thì nhất định không được thiếu bình đá.
Ngoài ra thì dùng đất luân hồi bôi trên người cũng được, lúc trước hắn cũng từng thí nghiệm qua.
Trước mắt mọi người, hắn không thể dùng bình đá, cũng không thể bôi đất luân hồi lên người, mặc lên tấm áo giáp này chính là lựa chọn tốt nhất.
Dù vậy thì sau khi Sở Phong xâm nhập vào sâu mấy trượng cũng cảm thấy khó thở, toàn thân đều muốn nổ tung, áp lực khí mà chịu nổi, hắn quả quyết lôi ra bình đá, sau đó trốn vào trong.
Dù sao thì cũng đã đi vào trong màn sáng, ngay cả Thiên Tôn cũng không có cách nào thăm dò, bởi vì nơi này có thể che phủ tất cả thiên cơ, không cần phải lo lắng bí mật sẽ bị lộ.
Bình đá không ngừng chìm nổi, Sở Phong một đường vượt qua, giống như là đi qua biển luân hồi, lại giống như đang đi xuyên vũ trụ tử vong tĩnh mịch, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi khu vực màn sáng.
Trong nháy mắt. Sở Phong đã đến một địa phương rất rộng!
Nơi này vẫn trụi lủi như cũ, không có lấy một cọng cỏ, thế nhưng tinh túy thiên địa lại vô cùng nồng đậm, quả thật nồng đậm đến mức hóa không tan.
Ví dụ như tử khí đến từ phía đông này, đây chính là năng lượng cao cấp, ngày thường tu sĩ hửng sớm đón bình minh, chỉ có thể thu nhặt được một sợi của loại tử khí này.
Có thể thấy được nó cỡ nào trân quý.
Mà ở nơi này, sương mù màu tím mờ mịt dày đặc, thực không tính là thiếu.
Ngoài ra còn có xích hà dâng lên, lam vụ lượn lờ, đều là những năng lượng cao cấp cùng cấp độ, khiến lỗ chân lông của người ta đều được thư giãn, cảm giác có thể mọc cánh phi thăng trong nháy mắt.
Hơn nữa, vùng đất này còn có vô số các loại vật chất đạo tổ!
Đều là những nguyên tử vật chất đặc thù mà Đại Năng và Thiên Tôn rất cần, người bình thường không thể hấp thụ, thậm chí còn không cảm giác được sự tồn tại của nó.
“Rốt cuộc lại trở về, mợ nó, tiểu gia sau khi vào đây liền không ra ngoài nữa, cứ cho các người đứng đó chờ đi thôi!”
Toàn thân Sở Phong thả lỏng, xiêu xiêu vẹo vẹo, gần như là nằm dài trên một khối đá màu xanh, không muốn động đậy.
Hắn cuối cùng cũng chạy đến nơi này, thực đúng là không muốn bị Thiên Tôn giám sát nữa, chuyện này khiến tâm tình hắn quá mệt mỏi, ngoài ra còn có nhất mạch Võ Phong Tử nhất định phải tìm hắn tính sổ.
“Các người có thể làm gì ta, ta cứ trốn ở nơi này đấy, chẳng lẽ Võ Phong Tử còn dám giết đến?!”
Sau khi Sở Phong đi vào, cơ thể không tiếp tục kéo căng nữa, hắn cảm thấy việc mời số chín ra ngoài còn không bằng bản thân cứ ở lại đây là xong.
Bởi vì hắn biết loại sinh vật như số chín có tính quy tắc rất mạnh, nói không chừng cho dù bản thân ngươi có cầu xin tha thiết ỉ ôi, khấu đầu xin xỏ cũng vô dụng.
Lúc trước, hắn và lão Cổ cũng từng vận động qua, muốn mang số chín cùng nhau hành tẩu trên đại địa dương gian, đến khi đó có ai dám chọc vào bọn họ?
Đáng tiếc, số chín không thèm đếm xỉa đến đề nghị của bọn hắn.