Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giai đoạn hiện tại Sở Phong cũng không muốn làm vậy, cần gì phải nhất quyết cúi đầu mời người, cứ dứt khoát ở lại nơi này bế quan là xong, khiến cho người bên ngoài chờ ở đó đi thôi!
“Trong thời gian ngắn, tiểu gia mới không hầu hạ các ngươi!” Hắn ha ha cười nói, tâm tình trở nên rất vui vẻ, lúc khác lại thử mang số chín ra ngoài đi săn cũng được.
Thế nhưng ước mơ chính là luôn tốt đẹp, con đường lại là quanh co, kết quả lại càng không có khả năng!
Trong nháy mắt à thôi, Sở Phong đã cảm thấy lông tóc dựng đứng, hắn cảm thấy bản thân giống như một đứa trẻ bị một con mãnh thú to lớn nhìn chằm chằm, toàn thân rét lạnh, trên người nổi lên một tầng da gà.
Sau đó, hắn cảm thấy chính mình sắp nổ tung, cơ thể gần như muốn tan rã, mạnh mẽ như cơ thể Đại Thánh cũng sắp không thể chịu đựng nổi.
Nơi xa, một bóng người không tiếng động xuất hiện, y rất gầy, yên lặng xuất hiện ở chỗ đó, trên khuôn mặt không có mấy lạng thịt, cơ thể lại rất khô gầy.
Trên đầu y, từng sợi tóc khô quắt giống như cỏ dại chết khô, đôi mắt xanh mơn mởn đang tỏa ra quang mang giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
Về phần trong tay số chín thì chính là một cái đùi, khóe miệng mang theo vệt máu, đang gặm ăn khối huyết nhục kia.
“Răng rắc!”
Tiền xương chân vỡ vụn truyền đến, y vừa cầm theo chiếc chân đẫm máu vừa nhìn chằm chằm vào Sở Phong.
Số chín!
Phong thái như xưa, vẫn là dáng vẻ ấy, vẫn là đang ăn chân lớn, cái này hình như chính là đam mê đặc thù của số chín, là thứ y yêu thích nhất!
Vùng đất bí ẩn cổ xưa này, sâu bên trong còn có một mảnh cao nguyên, có một cái ao máu, bên trong có rất nhiều thi thể, lão Cổ vừa nhìn đã hít ngược một ngụm khí lạnh, nói toàn bộ những thi thể kia lúc sinh thời đều là cường giả khủng bố.
Nhưng bây giờ hình như đều trở thành khẩu phần lương thực cho số chín, mà bộ phận y thích ăn nhất chính là chân lớn!
“Tiền bối!” Sở Phong tranh thủ thời gian chào hỏi.
Có lẽ là đã lâu không gặp, số chính hình như đã quên mất hắn, quay đầu, mang theo một cái đùi lớn vừa gặm vừa đi qua, kết quả là hư không nơi này đều đang sụp đổ, khe nứt màu đen nhanh chóng lan tràn, phù hiệu đại đạo lập lòe, lạc ấn giữa thiên địa, không ngừng phát ra tiếng nổ đùng đoàng, muốn khiến nơi này nổ tung.
“Tiền bối, là ta, mau thu hồi những tia năng lượng tràn ra đi a, nếu không thì hai ta sẽ phải âm dương cách biệt!”
Sở Phong hô lớn, hắn phát hiện những khe nứt màu đen kia đều muốn lan đến bên người hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn khẳng định sẽ bị vết nứt hư không kia xé rách.
Không đến thời khắc mấu chốt, hắn không muốn sử dụng bình đá, cũng không muốn tế xuất đất luân hồi cùng mâu gỗ nhỏ để đối phó số chín, đoán chừng không thể tổn thương đến loại sinh vật này.
Nhưng mà lời nói của hắn không có tác dụng, số chín giống như lục thân (1) không nhận, ánh mắt phát ra hung quang mạnh mẽ, trực tiếp ném đi cái đùi lớn trong tay, sải bước đi về phía bên này.
(1) Lục thân: Dùng để chỉ cha, mẹ, anh, em, vợ, con, sau này dùng để chỉ họ hàng.
Trong nháy mắt, trời đất sụp đổ, khung cảnh quá mức kinh khủng, bầu trời chia năm xẻ bảy, đại đạo nổ tung phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, quả thật rất giống một trăm ngàn con dã long đang bị số chín truy đuổi, đang bị trục xuất, những nơi y đi qua, hư không bị xé rách, các loại dị tượng đều xuất hiện.
Sở Phong dứt khoát xoay người chạy, cái này cũng quá dọa người rồi, không ngờ số chín lại không nói giao tình ngày xưa, nhìn hắn cứ giống như nhìn một món cao lương mỹ vị.
Sở Phong không nói hai lời, trực tiếp đem mười mấy chiếc xe ngựa chở nguyên liệu nấu ăn tươi sống vận chuyển ra ngoài, ném ở trên mặt đất trụi lủi.
Trong nháy mắt, tiếng nổ đại đạo biến mất, tất cả vết rách hư không đều ngừng lại, sau đó chầm chậm khép liền, thiên địa nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.
Lúc này, lặng ngắt như tờ, gần như có thể nghe được âm thanh hô hấp của các tinh thể trong biển sao trời.
Bởi vì số chín sợ hủy mất những thức ăn này, cho nên y thu liễm hết thảy khí tức, không để một tia năng lượng nào tràn ra.
Giờ khắc này, Sở Phong gần như đã lệ rơi đầy mặt, giao tình từng có đâu? Dù sao thì bọn hắn đã sinh hoạt ở nơi này một đoạn thời gian, tuy rằng đôi bên không có giao lưu nói chuyện mấy, thế nhưng cũng là cúi đầu không thấy ngẩng mặt thấy (2).
(2) Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy: Một câu nói thông thường, một thành ngữ dùng để miêu tả hai người thường xuyên gặp nhau.
Nhưng, kết quả hắn có nói cái gì cũng không có tác dụng bằng việc trực tiếp dâng lên mười mấy xe ngựa chở đồ ăn tươi sống.
“Đưa...ta sao?”
Số chín lên tiếng, thanh âm khàn khàn, thực ra đây chính là ngôn ngữ còn cổ xưa hơn nhiều so với thời tiền sử, trên lý thuyết mà nói, Sở Phong căn bản nghe không hiểu.
Nhưng mà, khi số chín phóng ra sóng tinh thần đặc thù, có thể khiến cho hắn hiểu được những lời này.
“Vâng, hiếu kính Cửu sư phó!” Sở Phong vỗ vỗ ngực, lớn tiếng nói.
“Ồ, tiểu Cơ a, là ngươi, ta nhớ ra rồi, ngươi thật sự không tồi.”
Số chín vốn dĩ kiệm lời, lúc này lại có thể nói ra nhiều chữ như vậy.
Sở Phong nhất thời câm nín, thật sự sắp lệ rơi đầy mặt, trước đó tại sao ngài lại không nhớ ra, đều muốn đuổi theo ăn sống người!
Ngoài ra, cái tên tiểu Cơ (3) này cũng quá không tai, thật sự khiến người ta không vui vẻ nổi.
(3) Tiểu Cơ: Pinyin là xiaoji, mà phiên âm của con chim nhỏ (họa mi ấy) cũng là xiaoji, sự trùng âm, nên Sở Phong mới cảm thấy không vui.
Lúc này đây, số chín cũng không tính là thái độ hòa ái, thế nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhiều, ít nhất cũng không tỏa ra khí thế hung ác tận trời nữa, cũng không phải dáng vẻ của quỷ chết đói.
Y kéo ra từ trong đống máu thịt một cái chân lớn, trực tiếp gặm ăn, cái loại âm thanh nhai cắn kia, cái loại dáng vẻ chảy máu kia, quả thật khiến người ta không khỏi run rẩy.
“Tiền bối, hương vị thế nào?”
“Rất tươi mới.” Số chín khó có được trả lời hắn.
“Đây chỉ là thức nhắm khai vị mà thôi, ta còn chuẩn bị cho Cửu sư phó một phần lễ vật càng lớn, ngon hơn mấy thức nhắm này cả trăm lần, ngàn lần. Nếu như ngài thích những thứ này, vậy thì những món chính kia chắc chắn sẽ khiến tiền bối ngài càng thêm cao hứng.”
Sở Phong nài nỉ, hắn đành hạ quyết tâm dụ số chín ra bên ngoài, tuyệt đối không thể ôm tâm lý may mắn mà ở lại nơi này.
Bởi vì hắn phát hiện, nếu như không có huyết thực, số chín có khả năng sẽ ăn luôn cả hắn.
Mà mười mấy xe nguyên liệu tươi sống này đoán chừng chỉ đủ để cho số chín ăn mấy ngày!