Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2633 - Chương 2634: Rời Núi Đi, Toàn Bộ Chân Dài Đều Đã Lớn! (1)

Thánh Khư Chương 2634: Rời núi đi, toàn bộ chân dài đều đã lớn! (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Tiền bối mau nhìn a, đây chính là Cửu Đầu Điểu, đây là Thập Nhị Dực Ngân Long, mời ngài nếm thử, hương vị thế nào, có phải rất tươi ngon mỹ vị hay không?”

Sở Phong tự mình lựa chọn, từ trong đống huyết nhục kéo ra nhục thể của một con Cửu Đầu Điểu và một con Thập Nhị Dực Ngân Long hoàn chỉnh.

“Ừ, không tồi!” Số chín vẫn là quy củ cũ, trước hết giật một chân rồng, sau đó lại giật một chân chim, sau đó cho lên miệng nhai răng rắc, máu tươi chảy ngang.

“Cửu sư phó, ta còn chuẩn bị cho ngài một đại lễ vật khác, chính là – Thiên đoàn, đều đang ở bên ngoài.

“Thiên đoàn?” Số chín không hiểu.

Sở Phong giải thích, nói: “Giống như mỹ đoàn chính là đưa tặng mỹ nhân, Thiên đoàn chính là tặng Thiên Tôn! Bên ngoài có cả đám sinh vật đồ ăn cấp Thiên Tôn, đều vô cùng tươi sống, huyết khí xung thiên, chân của bọn họ a, hương vị quả thật tuyệt mỹ, ăn ngon cùng cực, vừa nãy Cửu Đầu Điểu và Thập Nhị Dực Ngân Long tính là sơn hào hải vị quý hiếm đi? Bên trong Thiên đoàn cũng có loại sinh vật ấy!”

Chỗ đường chân trời hoang vu trọc lốc, ráng chiều màu đỏ chảy xuôi, đây là một loại năng lượng cực kỳ cao cấp, ánh sáng mà nó chiếu ra giống như tịch dương đổ máu vậy.

Tình cảnh này giống như tà dương đang rơi, máu nhuộm ma thổ.

Sở Phong lên tinh thần mười hai lần, trò chuyện cùng số chín, khuyên bảo các kiểu, nói cho y biết Thiên đoàn bên ngoài có rất nhiều người, trong thực đơn tươi ngon thậm chí có cả rồng, Bất Tử Điểu các loại...

Hắn không thể không dốc toàn lực mà thuyết phục, giữ vững tinh thần dụ dỗ, bởi vì một khi thất bại, hắn sẽ bị giữ lại nơi này làm thức ăn dự trữ.

Số chín ngồi lên trên một tảng đá, khóe miệng nhỏ máu, âm thanh nhấm nuốt xương đùi rất đáng sợ, nghe mà rợn cả tóc gáy.

Sợi tóc của y khô héo như cỏ dại, da thịt khô cạn, răng trắng hếu phát ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, hai mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Sở Phong, thỉnh thoảng lại nuốt ực một ngụm nước bọt.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, số chín đã ăn sạch đùi của Cửu Đầu Điểu, ngay cả xương cốt cũng nhai nát nuốt xuống, điển hình cho việc ăn tươi nuốt sống.

Khóe miệng của y tích tích nhỏ xuống một ít huyết dịch, rơi trên y phục rách nát trên thân, khiến người ta không rét mà run.

“Thật lâu, thật lâu trước kia ta đã từng ra ngoài, ừm, số bốn cũng đi ra ngoài, đại địa đều bị đánh chìm, thế giới rộng lớn vô ngần đều bị hủy đi, trở thành một đống đổ nát.”

Đột nhiên số chín lên tiếng, con ngươi thâm thúy xanh mơn mởn, những lời phát ra cứ như âm thanh nói mớ, nhưng thực chất lại chính miệng nói ra những lời này.

Y từng đi ra ngoài? Không phải lần trước số chín đã nói, muốn trông coi nơi này cả đời hay sao, sẽ không dễ dàng đi ra ngoài?

Trong lòng Sở Phong hơi kinh ngạc, ngay khi có được loại tin tức này liền cảm thấy có chút nghiêm nghị, hình như số chín nhắc đến một khoảng thời gian bí mật, một đoạn chuyện đáng sợ năm xưa.

Nhưng mà y lúc này không nói nữa, giống như đang nhớ lại, lâm vào trong tâm tình của chính mình, có chút xuất thần.

Ngay cả máu tươi dính trên răng và khóe miệng rơi xuống, y cũng không biết.

Giờ khắc này, Sở Phong cũng miên man bất định, trăm suy vạn nghĩ, nhớ đến quá nhiều chuyện.

Số chín nhắc đến số bốn, vị kia chính là sư phụ của Lê Đà, tự mình dạy dỗ ra một đại hắc thủ vang dội cổ kim vô địch thiên hạ - Lê Đà, quả thật rất khó lường.

Thế nhưng Sở Phong vẫn một mực có một loại nghi ngờ, số bốn và số chín phải chăng chính là một người, y chính là sư phụ của Lê Đà?!

Bởi vì khi lão Cổ nhìn thấy số chín đã kích động đến nỗi bị dọa nhảy dựng, thân thể cũng phải run rẩy, nói người này căn bản không khác gì sư phụ của đại ca lão.

Chỉ có điều, vị hoạt thi trước mắt lại nói bản thân là số chín.

Nhưng thế gian này thật sự có người giống nhau y như đúc sao? Lão Cổ từng ở bên người của sư phụ Lê Đà một khoảng thời gian, rất quen thuộc với người này.

Lão thật sự không nhìn ra giữa số bốn và số chín có điểm gì khác biệt.

Hơn nữa, lão Cổ còn từng nhắc đến một đoạn chuyện cũ.

Sư phụ của Lê Đà đã từng chính miệng nói qua, y đời này chỉ ăn chay không ăn mặn, nhưng một khi bắt đầu ăn mặn, khi ấy chính là lúc trời long đất lở, thế gian sẽ xuất hiện biến đổi kịch liệt.

Đồng thời từ nay về sau, y sẽ hoàn toàn thay đổi, đánh mất chính mình, trở thành lục thân không nhận, khi gặp lại phải coi y thành kẻ thù, lập tức động thủ!

Nếu không làm vậy, hậu quả sẽ rất khó lường.

Lão Cổ nghi ngờ số bốn chính là số chín, là vị đại sư phụ năm đó, chỉ là không biết tại vì sao mà tập tính thay đổi, xảy ra biến dị đáng sợ.

Điều này rất quỷ dị, cũng rất khủng bố.

Số chín từng nói qua, sinh vật giống như y lần lượt xuất hiện qua chín người.

Mấy người Sở Phong đã từng suy đoán, đây chính là danh sách sinh vật hoàn toàn giống nhau y như đúc, giống như được một sinh vật vô thượng nào đó chế tạo ra.

Đương nhiên,sau này bọn hắn cũng nghi ngờ, chín sinh vật này, từ một đến chín, có khả năng đều do một người thoát xác mà thành, đại biểu cho cửu thế, nếu là vậy thì quả thật rất khủng bố.

Mãi về sau, khi Sở Phong và lão Cổ cảm thấy bản thân lúc nào cũng có khả năng bị số chín ăn sạch, khi ấy mới vội vàng rời khỏi. Lúc ấy bọn họ vẫn không thể xác định đây là một danh sách sinh vật, hay chỉ là một người biến thành.

Về phần hiện tại, không có lão Cổ - người quen thuộc số bốn nhất ở bên cạnh, Sở Phong lại càng không thể phán đoán thêm, chuyện này trở thành một bản án không có đầu mối.

Khi nghĩ đến đây, Sở Phong đột nhiên đặt ra câu hỏi, muốn thừa dịp số chín thất thần mà đào ra một số bí mật, thậm chí là tìm hiểu căn nguyên, xem xem bọn họ có phải là cùng một người hay không.

“Số mười khi nào mới xuất thế?!” Sở Phong nhanh chóng lên tiếng hỏi.

“Thạch hạo (1)?” Số chín kinh ngạc, hoàn toàn có chút xuất thần, vô ý thức mà hỏi lại.

(1)Thạch hạo: Hai từ này có phiên âm giống hệt số mười, đều là shihao.

“Đúng!” Sở Phong nhanh miệng đáp, chờ y đáp lại, hi vọng không cho y quá nhiều thời gian để kịp thời phản ứng.

“Không thể nói, không thể nói, đây là vô thượng đại kỵ.” Số chín lạnh lùng lên tiếng, lục quang trong mắt sáng bừng bắn về phía Sở Phong, lúc này đã triệt để lấy lại tinh thần.

Mà loại ánh mắt mày, loại ánh mắt xanh mơn mởn này khiến Sở Phong nổi da gà, suýt chút nữa đã lất ra bình đá, sử dụng đất luân hồi và mâu gỗ, bởi vì quá nguy hiểm.

Số chín giống như bị hắn chạm vào tiếng lòng, cho nên mới dùng ánh mắt bất thiện nhìn Sở Phong, hung quang ngập trời.

Bình Luận (0)
Comment