Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong ý thức được trong chuyện này có bí mật nào đó, hắn không nên chọc vào, chạm đến vảy ngược (2) của số chín.
(2)Vảy ngược: Ở Trung Quốc cổ đại, có một cái gọi là "vảy ngược", tương truyền rằng có "vảy ngược" ở phần bên dưới cổ họng của rồng, nếu bạn vô tình chạm vào bộ phận này, bạn sẽ bị con rồng phẫn nộ giết chết. Vảy ngược cũng được dùng để chỉ những điều quan trọng nhất, những thứ tối kỵ nhất của một người mà người khác không được chạm đến, nếu không sẽ xảy ra xung đột và cãi vã.
Số chín nhìn chằm chằm Sở Phong, lục quang tỏa ra vả mấy thước, xé rách hư không, giống như một thanh kiếm tiên chém vỡ vĩnh hằng, khủng bố vô biên.
Thời gian rất lâu sau, y mới bình ổn trở lại, khôi phục vẻ yên tĩnh, không thích nói chuyện.
Sở Phong sợ hãi một trận, thật đúng là không thể nói lung tung a, đồng thời hắn cũng hơi hối hận, tại sao lúc nãy không hỏi trực tiếp thêm một chút, đến tốt cùng có phải là lột xác chín đời hay không.
Hoặc là nói, có người nào tạo ra chín người bọn y?
“Không đúng, nghe ý tứ kia của y thì hẳn là có số mười?” Sở Phong hoài nghi.
Nhưng mà thấy thế nào cũng không giống từ số một đến số chín cho lắm, trong lòng Sở Phong có nghi vấn, bởi vì ban nãy nét mặt của số chín quá đáng sợ.
“Đến, Cửu sư phó, ta lại tặng ngài một chút sơn hào hải vị quý hiếm, cái này chính là tự ta cất giữ, vẫn luôn không nỡ ăn, giữ lại để ngài hài lòng.”
Sở Phong ra sức nịnh nọt, lấy ra trân tàng của chính mình.
Đương nhiên, lần này hắn không phải nói lung tung, mà là thật sự có huyết thực ngoài mười mấy chiếc xe thực phẩm kia.
Bởi vì đây chính là một phần máu thịt của Xích Phong Thần Vương tộc Cửu Đầu Điểu!
Ngày hôm đó, khi hắn mở tiệc chiêu đãi đám hầu tử và Bằng Vạn Lý, nướng và hấp thịt Cửu Đầu Điểu, kết quả là chọc đến Xích Phong, khiến Xích Phong nổi giận đùng đùng, muốn nhảy lên giết bọn họ.
Khi đó, mấy Thần Vương như Lê Cửu Tiêu và Di Hồng cũng có mặt, cuối cùng bọn họ là người ngăn chặn Xích Phong, đánh y trọng thương, đồng thời cũng đánh nổ một phần cơ thể của y.
Sau đó, chính Sở Phong là người thu dọn chiến trường, không lãng phí chút nào, thu nhặt hết những phần thịt kia lại, chuẩn bị mang về nhà nướng ăn!
Loại sự tình tổn hại thanh danh này khiến đám hầu tử cảm thấy rất câm nín!
Trên thực tế, Sở Phong cũng đã lợi dụng máu Thần Vương của Xích Phong để viết một bức thư trên chiến trường tam phương, giày vò nhất tộc kia.
Hiện tại hắn phát hiện, thứ này càng có công dụng lớn hơn, nếu như dùng huyết nhục của Cửu Đầu Điểu để hiểu kính số chín, như vậy không phải sẽ càng có thành ý hay sao!
Quả nhiên, cho dù chỉ là một ít thịt nát, thế nhưng nguồn gốc dù sao cũng là Thần Vương của tộc Cửu Đầu Điểu, đến bây giờ vẫn còn có hoạt tính, đối với số chín mà nói, hương vị này quá mức tươi ngon.
Thứ này so với đống huyết thực kia ngon hơn rất nhiều.
Số chín liên tục gật đầu, biểu thị tán thành cùng tán thưởng.
“Tiền bối, như thế nào, chủ nhân của chiếc chân này vẫn đang ở bên ngoài đó, tiền bối nếu như muốn ăn, vậy liền cùng ta ra ngoài thôi!” Sở Phong tích cực khuyến khích.
...
Ở bên ngoài, Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu không hiểu tại sao lại cảm nhận một cỗ hàng ý lạnh thấu xương, giống như toàn thế giới này đều tràn ngập ác ý với mình, khiến y không khỏi rùng mình một cái.
Thế nhưng cảm giác kia chỉ diễn ra trong nháy mắt, thoáng một cái thì loại rung động kia đã biến mất, y lại không cảm nhận được gì.
Xích Phong không khỏi nghi ngờ, đến tột cùng là y tâm huyết dâng trào hay là đã cảm ứng được thứ gì đặc biệt? Hay là do danh sơn đệ nhất thiên hạ này quá khủng bố, bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên tâm thần mới không yên?
...
“Tiền bối, ta nói cho ngài hay, ban nãy ngài ăn chỉ là máu thịt của nhóm Thần đoàn, nếu đem so sánh với Thiên đoàn, vậy thì còn kém xa lắm.”
Sở Phong kiên nhẫn, luôn miệng không dứt, rất nhanh đã nói đến sùi bọt mép, muốn dụ dỗ số chín ra bên ngoài, mang y ra khỏi mảnh cương thổ nhuốm máu này.
Hắn thật sự không biết mảnh không gian này rộng lớn đến mức nào, chỉ biết phía trước chính là một mảnh cao nguyên màu máu, sâu bên trong không thể tiếp cận đến, số chín không cho người nào qua đó.
“Hương vị quả thật tươi ngon, Thiên đoàn không cần nói, nhưng hương vị ban nãy trong Thần đoàn thực không tồi, ngươi xác định, kẻ đó đang ở ngoài?”
Số chín hỏi, sau đó y liền vươn tay, trong hư không trực tiếp xuất hiện một cái lỗ đen, y mấy lần đều muốn thò tay vào trong đó, hình như là muốn bắt cái gì.
Nhưng cuối cùng thì số chín cũng nhịn lại được, nói: “Không thể tùy tiện phá hỏng màn sáng bảo hộ của danh sơn đệ nhất, ta... chẳng lẽ phải ra ngoài một lần?”
Y do dự một hồi, Sở Phong nghe mà sau lưng vã mồ hôi lạnh, theo những lời kia thì chính là, số chín tùy tiện vươn tay một lần là đã tạo được cái hố đen, có thể túm lấy Thần Vương bên ngoài mang vào trong?
“Tiền bối, đừng ra tay bừa a, ngài không phải phụ trách bảo hộ nơi này hay sao? Không thể phá hỏng thế cân bằng hàng tỉ năm như vậy được, ngài vẫn nên đích thân cùng ta đi ra một chuyến đi.”
“Tiền bối, ta nói cho ngài, huyết thực trong thần đoàn thực không xứng với thân phận của ngài, ngài hẳn nên ăn Thiên đoàn mới đúng!”
“Ta nói a, mỗi một người trong Thiên đoàn đều có đôi chân dài miên man, ngài không phải chỉ thích ăn chân hay sao? Dưới cổ của sinh vật trong Thiên đoàn đều là đôi chân dài đó!”
Vì có thể mời số chín ra bên ngoài, Sở Phong cũng là bạt mạng, nước miếng văng tung tóe, ăn nói lung tung, có thể lừa gạt liền lừa gạt.
Số chín thong dong mà lãnh tĩnh, tuy rằng khóe miệng còn đang nhỏ máu, âm thanh nhai nuốt xương cốt cũng rất đáng sợ, thế nhưng y lại không nói một lời, chỉ lẳng lặng nghe Sở Phong nói chuyện.
Mãi thật lâu về sau, khi Sở Phong đã sắp tuyệt vọng, nước miếng cũng nói đến cạn khô, lúc bấy giờ số chín mới lạnh lùng lên tiếng, nói: “Dương gian một lần lại một lần đại luân hồi, vạn linh như rau hẹ bị hái ngắt, từng đem vũ trụ đánh đến đổ nát, cũng nên ra ngoài nhìn một lần rồi, xem thế đạo bây giờ ra làm sao.”
Sở Phong nói nhiều những lời liên quan đến huyết thực như thế căn bản không hề có tác dụng, cuối cùng là vì nguyên nhân kia nên số chín mới đi ra ngoài, muốn nhìn thế đạo hiện tại một phen.
Sở Phong hoàn toàn không biết mở miệng thế nào, sớm biết như vậy thì hắn còn phải tốn công khua môi múa mép làm gì? Lúc này cuống họng hắn cũng sắp bốc khói, muốn phát hỏa.