Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khi số chín nói những lời kia, thái độ tương đối bình thản, tuy nhiên lại khiến Sở Phong kinh sợ hãi hùng, trong đó ẩn chứa không ít tin tức.
Đại luân hồi hết một lần lại một lần?
Ngoài ra, là từ số một đến số chín đều từng xuất thủ tham chiến, hay là chỉ có mỗi số chín trải qua những ngày đáng sợ kia?
Bất kể nói thế nào, Sở Phong cũng rất vui sướng, rất cao hứng, cũng vô cùng kích động, bởi vì số chín đã đồng ý rời núi, không còn tin tức này tốt hơn tin tức này.
Có một số hình ảnh hắn đã có thể dự đoán!
“Chuẩn bị rời núi.” Số chín lên tiếng.
Nhiệt huyết của Sở Phong trào lên, lần này có thể kéo theo sư phụ hoặc thân sư thúc của Lê Đà đi ra ngoài, để xem còn sinh vật nào dám uy hiếp và đe dọa hắn? Xem còn kẻ nào dám lấy tư thái ngạo nghễ nhìn xuống hắn hay không!
Nhưng trước khi rời khỏi, số chín còn làm một chuyện khác.
Số chín huy động hai tay, cao nguyên màu đỏ phía xa lập tức chấn động kịch liệt, rung động dữ dội khiến tất cả sương mù bị đánh tan.
Không biết y lấy ra một cây cờ lớn cỡ bàn tay từ lúc nào, đen sì sì, mặt cờ rách rưới, khiến người ta nhìn vào mà không khỏi phát run, ngay cả hồn quang cũng sắp bị hấp thụ tiến vào.
Y đột ngột ném lá cờ ra, cây cờ màu đen nhanh chóng phóng to giữa không trung, cao đến tận trời, ầm ầm rơi xuống nơi sâu trong cao nguyên màu máu.
Cảnh tượng nơi đó rất đáng sợ, cờ lớn phần phật, trên mình tản ra năng lượng ngợp trời, nổi lên hàng vạn đóa mây hình nấm, khí sát phạt khủng bố vô biên đang kích động, khung cảnh quả thật giống như trời sập!
Thẳng đến khi chiếc cờ cắm ở nơi đó, mặt cờ rách rưới nhuốm máu, đến tận bây giờ vẫn chưa khô lại.
Cho dù cách rất xa, chiếc cờ cũ nát kia cũng tản phát ra sát ý đáng sợ khiến Sở Phong khó mà chịu nổi như cũ.
Ngay cả vùng càn khôn này cũng muốn nổ tung!
Chiếc cờ rách nát phật phật trên bầu trời, mặt đất nặng nề cũng đều sắp bị chấn động đến đổ nát, bầu trời như muốn chia năm xẻ bảy, càn khôn cũng phải nổ tung, giống như sắp sụp đổ.
Số chín ra tay, trong hư không gần đó được khắc xuống rất nhiều phù hiệu đặc biệt, y không ngừng khắc vẽ, nhưng cuối cùng đều rơi vào trên chiếc cờ lớn ở phía xa!
Đồng thời y cũng thôi động ra nguồn năng lượng rất đáng sợ, các loại sương mù mịt mùng lại lần nữa bao phù lấy chiếc cờ lớn, hàng ngàn hàng vạn đám mây hình nấm dần dần tan đi, khiến nơi đó ổn định trở lại.
Số chín rót một vài phù hiệu đại đạo vào bên trong lá cờ, giống như đang gia trì cho nó, để nó trở nên càng mạnh hơn.
Đây là đang làm cái gì? Trong lòng Sở Phong vừa kinh hãi vừa nghi hoặc.
Chiếc cờ lớn thỉnh thoảng lại đánh tan sương mù bao phủ xung quanh nó, tất cả sát ú và năng lượng của lá cờ hiện đã đạt đến trạng thái cân bằng nào đó, cũng không tiếp tục sụp đổ nơi này.
“Để nó thay ta trông coi nơi này!” Số chín lên tiếng, sắc mặt rất nghiêm túc, giống như đang nhờ chiếc cờ làm chuyện này.
Cờ lớn phần phật giống như ngưng tụ vô số anh linh, thứ này giống như có sinh mạng, đón gió mà giương ta, đẩy hết các loại năng lượng màu sắc, khiến các loại vật chất đạo tổ cũng bị đánh tan.
Lần này, nó không còn hủy diệt thiên địa hư không nữa.
Cũng trong lúc ấy, hai mắt Sở Phong cũng nhìn không chớp mắt về phía trước, nhìn chằm chằm vào một góc của chân tướng!
“Cái kia là....” Hắn chấn kinh, sửng sốt không gì sánh được, cơ thể đều có chút rét lạnh.
Đây chính là bí mật sâu nhất ở danh sơn đệ nhất thiên hạ hay sao?
Chiếc cờ cũ nát đứng sừng sững trước một khu vực sâu, xác thực mà nói thì thứ đó chính là một khe nứt thiên địa khổng lồ, vô cùng đáng sợ.
Một vết nứt nhẵn nhụi, bên trong có chút u ám, cũng có chút thâm thúy, nó cực kỳ rộng, kéo dài vô tận trên mặt đất, mảnh vỡ đại đạo khủng bố vô biên, hơn nữa còn có những thành trì đổ nát được thời quang không thể tưởng tượng bao quanh.
Tất nhiên nơi đó cũng không thiếu các thi thể, không biết thuộc chủng tộc nào, nhưng mà loại gì cũng có, đều chưa từng nhìn thấy qua trên dương gian, có tuấn mỹ không tì vết, cũng có xấu xí khiến người ta dựng lông tóc, có hình người, cũng có các loại dị dạng.
Hơn nữa hình thể của chúng đều cực kỳ khổng lồ, hai mắt giống như đang mở ra, tựa như tinh hà vắt ngang.
Ngoài ra ở nơi đó còn có rất nhiều xác hành tinh, những chiến hạm đổ nát và các loại đỉnh vỡ vụn.
Hơn nữa còn có thần biển, trong những khe nứt khổng lồ kia giống như có tiếng sóng vỗ vạn cổ, từng đóa bọt biển dường như có thể bao trùm cả tinh không.
Thế nhưng cẩn thận lắng nghe thì lại vô cùng yên tĩnh và tịch mịch.
“Đó là địa phương nào?!”
Sở Phong chấn kinh, hắn mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, cẩn thận nhìn chằm chằm nơi đó, không muốn bỏ qua cơ hội khám phá bí mật kinh thiên động địa ở nơi này.
Trước kia có sương mù dày đặc ngăn trở, cho dù hắn có dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh cũng không thể nhìn thấu, nhưng lúc này sương mù kia đã tan đi, là cơ hội hiếm có.
Vực sâu nọ thực chất chính là một khe nứt trơn nhẵn, giống như bị cường giả vô thượng một nhát chém đứt, triệt để cắt đứt hết thảy liên hệ với bờ bên kia!
Mà thành trì thời gian kia, những xác hành tinh kia, các loại sinh vật cũng như những chiến hạm ở trong đó, cùng với đại dương mênh mông, đều trôi nổi ở trong khe nứt rộng lớn vô biên này, toàn bộ đều đứng im bất động, giống như một thế giới chết, vô cùng tịch mịch.
Ngay cả thời gian cũng đều giống như ngưng động lại, bị đình chỉ, thế giới bên trong khe nứt tuyệt đối tĩnh mịch, giống như vĩnh viễn dừng lại ở khoảng khắc đó.
Mà đối diện khe hở có một cái âm dương đồ hùng vĩ tráng lệ đến nỗi không thể tượng tượng đang chuyển động, ngăn cách hết thảy phía sau.
Ở phía sau rốt cuộc là cái gì?
Là một thế giới to lớn sao?
Nó bị tách rời khỏi, bị một khe nứt ngăn cách đoạn tuyệt hết thảy quan hệ.
Đáng tiếc, chỗ đó quá mơ hồ, bị âm dương đồ ở đối diện khe nứt che lại hết thảy, chỉ lộ ra một góc mờ nhạt đằng sau.
Hết thảy đều rất mông lung, căn bản nhìn không rõ, không có cách nào dò xét đến tận cùng, Sở Phong cũng chỉ suy đoán là một vùng rộng lớn vô biên, là một thế giới vừa đáng sợ vừa rộng lớn vô biên không có điểm cuối.
Sương mù phun trào, cứ như vậy, hết thảy mọi thứ lại bị che phủ, không còn nhìn thấy.
Thời gian rất lâu Sở Phong cũng không thể nói được câu nào, vẫn nhìn chằm chằm về nơi đó, hận không thể xé toang màn sương mù dày đặc kia để nhìn rõ ngọn ngành.