Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng Sở Phong biết, chính là số chín mang hắn đến nơi sâu nhất trong mảnh cao nguyên màu máu, đứng ở bên cạnh cờ lớn, nhưng hắn cũng không thể nhìn được chân tướng bờ bên kia, nơi đó rốt cuộc có cái gì, không biết đến tột cùng là một thế giới thất lạc như thế nào.
Không đúng, có lẽ mặt đất mà bọn họ đang đứng mới chính là vùng đất thất lạc.
“Tiền bối, ngài quanh năm suốt tháng đều trấn thủ ở nơi này, có phải là đang quan sát khe nứt bị bổ ra kia, đang canh giữ bờ bên kia không xảy ra dị thường?!”
Sở Phong lên tiếng, nét mặt rất nghiêm túc.
“Trông coi bờ bên kia? Ai có thể nhìn thấy được bờ bên kia, vẫn may là đã tách ra rồi. Ta chỉ bảo vệ nơi này, trông coi khe nứt kia, nhân sinh đều là màu ảm đạm.” Số chín bình tĩnh lên tiếng.
Sau khi Sở Phong nghe được, ngay cả da đầu cũng căng lên.
“Rốt cuộc nơi đó đã xảy ra chuyện gì, có những thứ gì?” Sở Phong nhanh chóng hỏi.
Số chín cũng không để ý hắn, hiển nhiên là không có ý định nói ra những chuyện liên quan đến khe nứt.
Ban nãy y chỉ tế xuất lá cờ đặc biệt kia, cũng gia trì năng lượng thêm cho nó mà thôi, nếu như không có những động tác này, Sở Phong cũng không có cơ hội để nhìn thấy cái gì.
“Cần phải trông coi, chẳng lẽ trong đó còn sinh vật sống?” Sở Phong lộ ra sắc mặt ngưng trọng, cảm thấy nơi này quá tà tính, cũng quá mức đáng sợ.
Danh sơn đệ nhất thiên hạ vượt xa những gì thế nhân vẫn tưởng tượng, mọi người khó mà lường trước được, nơi này lại có bí mật kinh thiên động địa như thế!
Số chín lắc đầu phủ định, đồng thời cũng xoay người nhìn về nơi phía ngoại giới.
“Không cần đánh giá sai dương gian, không cần nghi ngờ thế giới hiện thực, mảnh thiên địa này là vùng đất loạn, sinh vật gì cũng có, cường giả gì cũng đã từng xuất hiện, hơn nữa còn tiếp giáp với những khu vực khác, các loại sinh vật đều từng giáng lâm xuống đây, cho nên mới phải canh phòng, ta phải trông coi nơi này.”
Trong lòng số chín có cảm xúc nào đó dâng lên, khó có khi nhiều lời một chút, điều này khiến Sở Phong kinh ngạc không thôi, có một số việc hắn không hiểu rõ, nhưng cũng biết chân tướng chắc chắn sẽ vượt qua tưởng tượng.
Bọn họ lên đường đi ra bên ngoài, chẳng qua thì không phải là con đường mà lúc đầu Sở Phong đã đi, vốn dĩ trên mảnh thiên địa trụi lủi này có một con đường nhỏ giống như tiếp liền với ngoại giới.
“Tiền bối, ngài đã bao nhiêu tuổi rồi, từng sống ở thời đại nào a?”
Sở Phong tranh thủ lôi kéo làm quen, không có chuyện gì nói cũng phải tìm chuyện để nói.
Nhưng chuyện này lại vượt ngoài dự liệu của hắn, bởi vì số chín thật sự trả lời.
“Ai mà nhớ được, ngủ một giấc chính là một kỷ nguyên, ngủ gật một cái đã không còn ở thời tiền sử.” Số chín bình tĩnh nói ra,
Sở Phong: “...”
Bọn họ thật sự có thể trò chuyện vui vẻ sao? Những lời này ai có thể tin tưởng, ít nhất thì hiện tại Sở Phong căn bản không tin.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí liền trầm lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người giẫm lên mặt đất khô cứng màu đỏ sậm, nơi này không có lấy một cọng cỏ.
Đường nhỏ rất dài, cũng rất hoang vắng, dọc đường có đôi ba dấu chân rất nông, giống như rất lâu trước đây từng có người lưu lại, bên trên có một loại đạo vẫn không hiểu nào đó, ngay cả số chín cũng dừng bước nhìn rất lâu, giường như đang nhớ lại một đoạn truyền thuyết năm xưa, một đoạn chuyện cũ.
“Tiền bối, ngài nói rất nhiều quái vật tuyệt thế đã từng đến dương gian, có hình người, cũng có dị hình, vậy bọn chúng có lai lịch gì, mạnh đến mức nào?”
Dọc đường đi, Sở Phong lại hỏi lần nữa, rất muốn “đào” ra từ miệng số chín một số chân tướng.
“Rất mạnh, đến tột cùng là mạnh đến trình độ nào ư? Cứ đi con đường luân hồi một lần sẽ nhìn thấy những dấu vết mà bọn chúng lưu lại, một vài công trình khổng lồ mà hùng vĩ, liền có thể hiểu rõ.”
Sau khi Sở Phong nghe được những lời này, da đầu không khỏi tê dại một trận, quả nhiên có liên quan đến chuyện xưa trên con đường luân hồi, hắn cược, năm đó khi hắn từ dị vực để trở lại Đại Mộng Tịnh Thổ trên tiểu âm gian, ở chỗ tiết điểm không gian đã từng nhìn thấy có sinh vật giống như đang xây dựng con đường giống như con đường luân hồi.
Thêm vào đó, hắn còn đích thân đi đến chỗ tượng đất ở cuối con đường luân hồi, loại cung điện cổ xưa ấy, còn có các vùng đất hồn nhục chung cực, đều có vết tích của người khác lưu lại.
Ngoài ra, trên con đường luân hồi từng xảy ra chém giết!
Lúc trước, khi người của dương gian truy sát Sở Phong, có Thiên Cẩu đã xông lầm vào luyện ngục dưới chân Côn Lôn, tiếp cận đến tử thành Quang Minh, kết quả là con Thiên Cẩu kia trực tiếp bị một bàn tay lớn vỗ thành tro tàn.
Sở Phong nghĩ đến rất nhiều thứ, thế nhưng hắn phát hiện, bản thân càng nghĩ lại càng thêm đau đầu.
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Còn xin tiền bối chỉ rõ, hiện tại thế gian này còn có độc đàn sinh vật khủng bố nào?”
Hắn muốn tìm ra một ít chân tướng, cũng muốn hiểu rõ một vài bí mật, lấp đầy cảm giác trống rỗng trong lòng.
Hắn không phải người đến từ những thế gia cổ xưa, cũng không có liên hệ với bất cứ đạo thống tiền sử nào, cho nên hiểu biết rất ít.
“Những đồ vật trong truyền thuyết kia không đề cập đến cũng được, nhưng nó lại hiển hóa ở dương gian, người người đều biết, hẳn phải có lưu truyền mới đúng, ví dụ như vật chất màu xám, vật chất màu đen, còn có tộc Đọa Lạc Tiên Vương kia.”
Số chín thuận miệng nói hai câu, cũng không nói tỉ mỉ câu chuyện.
Sở Phong nghiêm nghị, số chín vừa nói vật chất màu xám? Hắn đã từng tiếp xúc qua, bản thân cũng bị nó ăn mòn, sau khi đặt chân đến chỗ tượng đất trong con đường luân hồi thì mới có thể thanh trừ sạch sẽ!
Kiếp trước của hắn gần như bị thứ vật chất này hủy đi!
Tộc Đọa Lạc Tiên Vương? Tên gọi này rất tà tính, tiên vương hình thành tộc đàn, chuyện này cũng quá đáng sợ, những cá thể đặc biệt cường đại trong tộc này rốt cuộc có thể khủng bố đến cỡ nào?
Rất nhanh, hắn lại nhớ đến quãng thời gian ở Thông Thiên Tiên Bộc, đại tà tinh bên trong chính là Tiên Tộc trong truyền thuyết, chẳng lẽ đây chính là sinh vật trong tộc Đọa Lạc Tiên Vương?
Ngoài ra, lão Cổ đã từng đề cập đến thời đại Táng Tiên trong lịch sử, dương gian từng chiến đấu với Tiên Tộc, hẳn cũng là nhất tộc này.
Mà những thứ này hình như cũng chỉ là biểu tượng, là một góc của tảng băng chìm.
“Lúc trước Lê Đà đã đạt đến cảnh giới gì? Có thể trở thành thiên hạ vô địch không?”