Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2637 - Chương 2638: Chân Tướng Đáng Sợ Cùng Rời Núi (3)

Thánh Khư Chương 2638: Chân tướng đáng sợ cùng rời núi (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Lê Đà cũng khó mà vô địch, cần phải chơi đùa với đám sinh vật trên con đường luân hồi một trận mới được, ngoài ra còn có đại dương gian, còn có những sinh vật đến từ tiết điểm của những nền văn minh khác, càng có những lão quái vật trong danh sơn đại xuyên, Lê Đà nếu như vô địch thì sẽ không chết đi, hoặc là nói sẽ không thể biến mất.”

Số chín đáp, tâm tình không hề dao động chút nào.

Sở Phong suy nghĩ thật lâu, sau đó không ngừng xin số chín chỉ bảo, nhưng số chín cũng không thèm để ý đến hắn, rất trầm mặc, không đáp lại câu nào.

Sau đó, Sở Phong liền nhanh chóng chuyển mạch suy nghĩ, hỏi thăm về phương pháp tu hành, làm thế nào để trở thành cứu cực, đi lên con đường mạnh nhất.

Không hề nghi ngờ, nếu như số chín chịu chỉ điểm cho hắn, dù chỉ một chữ cũng sẽ là giá trị liên thành, có thể khiến Sở Phong bớt rất nhiều đường vòng.

“Con đường thích hợp với bản thân chính là con đường mạnh nhất.” Số chín bình thản nói như vậy.

“Thế gian này có con đường nào trưởng thành, như thế nào để thực hiện tiến hóa cứu cực, làm sao để nhanh chóng đi lên?” Sở Phong muốn nhìn đến một phương hướng lớn.

“Không người nào dám nói con đường của bản thân chính là trưởng thành, trên con đường của chúng ta, cho dù có tự mình cho rằng bản thân chính là sinh vật cứu cực, có lẽ sẽ còn phát giác những con đường khác, đường là không có tận cùng.”

Số chín lên tiếng, âm thanh trầm thấp vang vọng, tất nhiên y cũng thừa nhận, có lẽ đã có sinh vật đi đến điểm cuối của con đường tiến hóa.

Chỉ là người ở phía sau lại cách quá xa, không đuổi kịp, tìm không ra tung tích của bọn họ, ví dụ như những người trong truyền thuyết, đều chỉ là lẻ loi cô độc một bóng lưng!

Sở Phong không nhịn được mà quay đầu nhìn về chỗ sâu trong cao nguyên màu máu, có lẽ đáp án của khe nứt bên bờ bên kia nói lên tất cả, nơi đó có những sinh vật kia!

“Tiền bối, có điều gì muốn khuyên bảo ta sao, còn xin chỉ điểm cho vãn bối một con đường rõ ràng.” Ánh mắt Sở Phong hừng hực như thiêu đốt.

“Ta chỉ điểm chỉ là con đường của ta, nhưng lại không phải của ngươi. Đường có cả ngàn vạn, cần tự mình rèn giũa tiến lên.”

Sau khi Sở Phong nghe thấy liền hoàn toàn câm nín, hắn chỉ muốn tham khảo kinh nghiệm của các bậc tiền bối, nhưng mà quan niệm tiến hóa của loại sinh vật như số chín lại không cùng sóng với quan niệm của hắn.

Số chín nêu ví dụ, từng có sinh vật một mình bước chân lên chín loại con đường cứu cực, phát hiện chúng đều không thích hợp với bản thân, vì vậy liền dứt khoát quay đầu, lại lần nữa tìm kiếm, lại lần mở đường.

Sau khi Sở Phong nghe thấy những lời này, không nhịn được liền nhìn vào số chín, cái này không phải là đang nói đến bản thân của y đi?

Nếu là như vậy, số bốn phải chăng chính là một trải nghiệm thất bại của y?

Khi nghĩ đến những điều này, trong lòng Sở Phong phấn khích không thôi, nếu như hắn mang số chín ra ngoài, có lẽ thật sự đủ sức mạnh để chống lại Võ Phong Tử chưa biết chừng.

Con đường nhỏ không phải rất dài, lúc này đã đến khu vực màn sáng dày đặc, đi xuyên qua nó liền có thể đi ra thế giới bên ngoài, triệt để thoát ly khỏi nội bộ danh sơn đệ nhất thiên hạ.

“Cửu sư phó, ở ngoài ta tên là Tào Đức, ngài đừng gọi nhầm tên.” Sở Phong nhỏ giọng thông báo, sau đó cơ thể đôm đốp nổ vang, lập tức hóa thành dáng vẻ của Tào Đức.

Cái này không chỉ là nhục thân biến hóa, ngay cả khí chất hồn quang cũng thay đổi.

Số chín mở đường, màn ánh sáng dày đặc nọ tự động tách sang hai bên, bên ngoài cơ thể số chín có một tầng chắn vô hình, mà y lại đứng ở giữa, thật sự là vạn pháp bất xâm.

Sở Phong theo sát phía sau, hắn biết rõ, màn sáng kia có thể chấn vỡ hết thảy sinh vật tiến vào từ ngoại giới, khủng bố cực kỳ, khó mà vượt qua nổi.

Thong dong đi qua khu vực màn sáng nồng đậm nọ, lần này Sở Phong có thể thư thả quan sát đánh giá, nhìn ngắm những cảnh vật xung quanh.

“Ở đó có một ngôi mộ!” Sở Phong kinh ngạc, chỗ kia có một ngôi mộ lớn trọc lốc, rất trống trải, tuy nhiên từ trong giữa ngôi mộ lại tỏa ra hào quang nồng đậm.

Điều này khiến hắn rất rung động, phát hiện ra ánh sáng của ngôi mộ cùng loại với màn sáng khủng bố nọ!

Chẳng lẽ nói, màn sáng ở nơi này chính là do ánh sáng mà ngôi mộ tràn ra hình thành?!

“Đó là mộ phần của số ba, còn có một cái ở phía xa, là mộ phần của số sáu.” Số chín đáp.

Đậu xanh rau má!

Sở Phong kinh ngạc đến trợn mắt há miệng, quả thực là ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể ngờ nổi, cuối cùng đều lộ ra dáng vẻ hồn bay phách lạc, tâm hồn không biết đã bay đến tận đâu, thậm chí bản thân đã đi qua trước mặt số chín cũng không biết.

Từ số một đến số chín, thật sự có chín người? Hắn không khỏi suy nghĩ miên man, sau đó lại cho rằng suy đoán này cũng chưa chắc, nói không chừng số ba và số sáu chỉ là lớp da già cùng xương vụn do lột xác mà thành.

Hắn không thể xác định, mặt ủ mày chau giống như mắc chứng ly hồn.

Mà lúc này, Sở Phong cũng tác khỏi khu vực màn sáng, bước một bước ra ngoài trước tiên.

Ngay lập tức đã có người trông thấy Tào Đức xuất hiện, trong nháy mắt tim liền nhảy dựng, há miệng kêu lớn: “Quả nhiên Tào Đức muốn chạy trốn! Đổi một phương hướng khác mà đi ra từ trong danh sơn đệ nhất, đi ra từ chỗ này!”

Ngay lập tức đã có người tế ra bí phù bao phủ cả mảnh khu vực nho nhỏ này, muốn giam cầm Tào Đức, không cho hắn trốn chạy.

“Ha hả...”

Ở hương khác, có người phát ra tiếng cười lạnh, sau khi nghe được tiếng hô to của người nọ, tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy đến đây.

“Tào Đức, không ngờ ngươi lại dám lừa gạt cả Thiên Tôn, muốn mượn đường chạy trốn, đáng tiếc ngươi lại đi ra quá sớm, mười tám ngọn núi này đều đã được phong tỏa!”

Cửu Đầu Điểu, Long Tộc và những người khác đều đuổi đến nơi này.

“Ta đoán, rất khó có thể đứng quá lâu bên trong danh sơn đệ nhất đi, cho dù trên người ngươi có thứ cổ quái, có khí vật đặc biệt, cũng chỉ có thể nhanh chóng chạy ra ngoài.”

Có người suy đoán như vậy.

Nơi xa, Thần Vương Xích Phong cũng xuất hiện.

Mấy người Tề Vanh Thiên Tôn cũng đi đến.

Một số người quen của Sở Phong cũng xuất hiện, trên gương mặt của đám hầu tử, Di Thanh, Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao đều ánh lên vẻ ưu sầu.

Sở Phong bị âm thanh la lớn kia gọi cho hồi thần, nhìn thấy đám người đứng thành đàn trước mặt, không ngừng vây quanh hắn.

Hơn nữa, khu vực hắn đứng còn có một màn sáng bao phủ, bị cắt đứt con đường chạy trốn.

Bình Luận (0)
Comment