Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thần Vương Xích Phong quát lớn, mái tóc màu đỏ bay múa, dáng vẻ cực kỳ lăng lệ.
“Làm càn!” Sở Phong quát lên, đồng thời chỉ thẳng vào Xích Phong, tiến hành cảnh cáo: “Ngay tại trước cửa sư môn của ta cũng dám phách lối, chán sống rồi sao!?”
Lúc này, Lê Cửu Tiêu, Di Hồng đều muốn tiến lên phía trước giúp Tào Đức cản lại Xích Phong, bọn họ đều là Thần Vương, hai đại cao thủ này có thể xưng là tuyệt đỉnh.
Nhưng Tề Vanh Thiên Tôn lại lạnh lùng liếc bọn họ một cái, cực kỳ uy nghiêm, chấn nhiếp toàn trường.
Vũ Thượng Thiên Tôn di chuyển, một bước phóng ra, trật tự thần liên đan xen, ông muốn đem Sở Phong che chở ở sau lưng mình, trước hết cứ bảo vệ rồi tính.
Chỉ có điều, Tề Vanh Thiên Tôn lại chặn đường, hơn nữa còn có một vị Thiên Tôn thần bí vẫn luôn ẩn mình trong sương mù. lúc này lão ta cũng ra tay cản lại Vũ Thượng, ánh mắt lạnh như băng, hai bên tiến hành giằng co.
“Ha hả...”
Xích Phong cười lớn, sải bước tiến lên trước, tới gần chỗ Sở Phong.
Đám người của tộc Cửu Đầu Điểu đều lộ ra sát ý lạnh lẽo, bọn họ cực hận Tào Đức, ai nấy cũng muốn giết chết hắn cho thoải mái.
“Tào Đức, ngươi còn muốn nói điều gì sao?” Tề Vanh Thiên Tôn lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Sau đó, sắc mặt ông ta khựng lại, nói tiếp: “Ngươi đi vào như thế nào, bên trong đến tột cùng có cái gì?”
Sở Phong bình thản đáp lời: “Đều nói rồi, nơi này chính là sư môn của ta, ta chỉ là quay về nhà mà thôi, tất nhiên là muốn đi vào liền đi vào, muốn trở ra liền trở ra. Nếu như Thiên Tôn muốn biết bên trong có cái gì, có thể cùng ta đi vào trong đó, hoan nghênh đến làm khách.”
Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ ô cùng điềm tĩnh.
“Miệng đầy nói láo, chết đến nơi vẫn còn hồ ngôn loạn ngữ, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Một vị Thần Vương của Long Tộc quát lớn.
“Quả thật nên vả miệng!” Thần Vương Xích Phong cũng quát lên, duỗi ra một cánh tay, chậm rãi đưa lên, chính là muốn cho Tào Đức nhìn rõ, sau đó tát cho hắn một cái tát cực mạnh.
“Làm càn, ta xem kẻ nào dám động?!” Sở Phong thét lên, hai mắt nhìn chằm chằm Xích Phong, lúc này hắn đã âm thầm truyền âm cho số chín, mời số chín tiến ra bên ngoài, có thể hưởng dụng đại tiệc thao thiết rồi.
Có màn sáng ngăn lại, cho dù là Thiên Tôn cũng không thể nhìn thấy tình huống bên kia màn sáng.
Vị Thiên Tôn thần bí được bao quanh bởi sương mù dày đặc cũng lạnh lùng mở miệng, nói: “Đến tột cùng là ai làm càn, ngươi đây là đang quát lớn trước mặt chúng ta sao? Cái thứ không biết sống chết này!”
Thần Vương bên cạnh lão ta từng vạch trần quan hệ rất gần của nhất mạch Võ Phong Tử và truyền nhân của Lê Đà, khẳng định Tào Đức không thể là người của nhất mạch Lê Đà.
“Ha hả...” Sở Phong cười lạnh, không thèm để ý đến lão già kia, cho dù là Thiên Tôn thì thế nào?
Mà lúc này, một bạt tai của Thần Vương Xích Phong cũng bay đến, nhưng sau đó, y lập tức kinh dị, cảm giác bản thân giống như đang bị mãnh thú hồng hoang nhìn chằm chằm.
Xích Phong lùi lại cực nhanh, lông tóc toàn thân dựng đứng.
Trong yên lặng, bên người Sở Phong bỗng nhiên nhiều thêm một bóng người khô gầy, ánh mắt xanh mơn mởn, mái tóc giống như cỏ cây khô héo, cực kỳ giống một bộ... hoạt thi!
Đây là tình huống gì? Tất cả mọi người đều hoảng hốt, trực tiếp nhiều lên một người, hơn nữa còn là đi ra từ trong danh sơn đệ nhất?!
Bọn họ đều không thấy rõ người kia đi ra như thế nào, quá quỷ dị, động tác này quá nhanh!
Đừng nói đến những người khác, ngay cả mấy vị Thiên Tôn như Tề Vanh hay Thiên Tôn thần bí được sương mù bao phủ đều phải kiêng kỵ, bọn họ vậy mà lại không thể đề phòng từ trước!
Giờ khắc này, lão Thần Vương nọ của tộc Cửu Đầu Điểu cảm thấy lá gan mình sắp nứt, mặt vàng như nghệ, lão tất nhiên đang nghĩ đến nội dung trong bản chép tay độc nhất kia.
Sư phụ của Lê Đà cũng là người đi ra từ nơi này, truyền thừa của đại hắc thủ thời tiền sử bắt nguồn từ đây.
Trước đó khi lão nói ra, được đám người ở đây suy đoán, cho rằng Tào Đức không có khả năng là người của nhất mạch này, các loại truyền thuyết liên quan đến những thứ này đều không thể tin.
Nhưng hiện tại xem ra, tất cả bọn họ đã sai rồi!
Giờ khắc này, những người của tộc Cửu Đầu Điểu đều cảm thấy toàn thân phát lạnh, không kìm được mà run lên.
“A...” Thần Vương Xích Phong kêu lớn.
Bởi vì y phát hiện bản thân không có cách nào lùi lại đằng sau, cơ thể không chịu sự điều khiển, bay thẳng về phía của Tào Đức.
Sau đó, mọi người đều cảm thấy hai mắt hoa lên, nhanh đến nỗi Thần Vương cùng không nhìn rõ, chỉ nghe được âm thanh Xích Phong kêu rên thảm thiết.
Khi mọi người cẩn thận nhìn lại, Xích Phong đã bay ngược ra ngoài, cả người rơi trên nền đất, khắp đất đều là máu Thần Vương, y đau đớn, nhanh chóng lùi lại phía sau, mặt mũi ngập tràn sợ hãi.
Bên cạnh Sở Phong, số chín đang xách một cái chân của Cửu Đầu Điểu, trực tiếp gặm cắn.
“Trời ạ!”
Rất nhiều người đều cảm thấy da đầu run lên, toàn thân đều nổi da gà, hiện tại đã tin chắc không còn nghi ngờ, người này chính là một sinh linh đi ra với Tào Đức, bên trong danh sơn đệ nhất thiên hạ này thật sự có một đạo thống cường đại, có một môn phái khủng bố.
Bây giờ nghĩ lại, sự nghi ngờ của bọn họ, hành vi của bọn họ đều lộ ra vẻ quá mức càn rỡ.
Đừng nói là Thánh giả, Thần Vương sợ hãi, ngay cả đám người Thiên Tôn Tề Vanh đều dựng tóc gáy, choáng váng, khó mà tin được lại có một sinh vật sống đi ra từ trong danh sơn đệ nhất, hơn nữa còn mạnh đến không hợp lẽ thường.
Hơn nữa kẻ này lại đáng sợ như vậy, lục thân không nhận.
Vị Thiên Tôn bí ẩn lúc trước còn quát Sở Phong càn rỡ, lúc này sương mù toàn thân cũng mãnh liệt phun trào, cảm xúc cực kỳ không ổn định, ngay cả lão ta cũng kinh hãi không nhẹ.
“Các vị, ta xin trịnh trọng giới thiệu một chút, vị này chính là Cửu sư phó của ta, mọi người có thể gọi ngài là Cửu tổ.”
Sau khi đám người nghe được, tâm trạng không khỏi phức tạp, mụ nội nó... hắn thật sự mời ra một người!
Trong lòng một số người cảm thấy không cam lòng, ví dụ như một vài Thần Vương và Thiên Tôn, ai nấy đều đang oán thầm, ngươi gọi người ta là Cửu sư phó, vậy mà lại bảo chúng ta gọi người ta là Cửu tổ?
Thế nhưng, cảm xúc không cam tâm của bọn họ trong nháy mắt đã bị ép xuống, không ai nguyện ý đứng ra khiêu chiến với sinh vật quỷ dị này.
Cứ như vậy trong chốc lát, cái chân của Xích Phong đã được số chín gặm xong, ngay cả xương cốt đều nuốt thẳng.