“Quá nguy hiểm, sinh vật trong biển nhiều hơn so với trên đất liền, ngay cả người đứng đầu cung Bích Du cũng bị thiệt phải lui về, các em đi vô cùng mạo hiểm.”
“Lần này em không ra khơi, em chỉ đến đây xem một chút thôi.” Lâm Nặc Y đáp lại.
Tin tức này rất kinh người.
Biển cũng không yên tĩnh nữa rồi, cây Phù Tang trong truyền thuyết xuất hiện, có lẽ nào Kim Ô sẽ xuất hiện không? ngay cả trên Thái Sơn cũng có trứng Kim Ô mờ mờ ảo ảo.
Ngoài ra, trên biển có nhiều truyền thuyết về tiên đảo, từ xưa đến nay đều lưu truyền truyện câu chuyện trường sinh bất lão, từ thời kì Tiên Tần đã có phương sĩ rời bến tìm kiếm rồi.
Hiện tại, trời đất dị biến, đoán chừng thật sự sẽ có hòn đảo như thế xuất thế.
Hai người chỉ nói chuyện chốc lát thôi, Lâm Nặc Y biết hắn không bị thương nên đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Ngay sau đó, Hoàng Ngưu cũng gọi tới, yêu cầu trò chuyện bằng video.
Lúc này, Hoàng Ngưu dọa Sở Phong đến mức hét lên, nó dùng miệng nói chuyện chứ không viết chữ như mọi khi, vô cùng dương dương tự đắc.
Đương nhiên, nó không có quên chúc mừng Sở Phong đánh chết ba con Chuẩn Thú vương trong một trận chiến, nhưng là nó cũng rất tự tin, ngẩng cao đầu nói cho Sở Phong: “Bổn vương vượt qua bước kia nhanh hơn so với cậu, hôm nay đã thành Vương rồi.”
Sở Phong nghe nó nói chuyện, cảm giác hơi kì lạ, bởi vì tên nhãi này quá non nớt, hắn không kìm được giỡn nó: “Giọng nói như trẻ con đang bú sữa, sau này tao sẽ gọi mày là Bò Sữa”
“Sở Phong, cậu dám bất kính đối với bổn vương à?” Hoàng Ngưu hù dọa hắn.
“Tiểu Bò Sữa, hai ngày trước tao đã trở thành cường giả cấp bậc Vương rồi.” Sở Phong cười ha ha không ngừng.
Hoàng Ngưu tức đến thở phì phì, trừng mắt với hắn, nó vốn rất hào hứng, kết quả lại bị hắn đả kích.
“Hoàng Ngưu, xem ra mày tìm được cây lạ phi phàm ở núi Côn Luân, nhưng tao ở bên này cũng không tệ. Hay là mày kéo lão Hắc theo tao đi đánh núi đi. Sắp tới tao sẽ đi bình sơn diệt trại, nghe nói chỗ đó có thuật ngự kiếm, mày có muốn học không?”
Sở Phong khuyến khích, hi vọng lừa được hai con trâu này đến. Nếu vậy, chắc chắn sẽ là một tổ hợp hùng mạnh, ba bọn họ liên thủ có thể càn quét một mạch, có lẽ chuyện chiếm được một ngọn danh sơn là chuyện không khó.
Con trâu đen đi đến trước màn hình, nó vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Sở Phong, nói: “Cậu thành Vương rồi ư?”
Vẻ mặt nó cổ quái, bây giờ mới bao lâu, tên nhóc này đã ngang với Hoàng Ngưu rồi. Nó biết rõ địa vị của Hoàng Ngưu lớn thế nào, từ thế giới kia đến đây rất khó, tên nghé con này không chỉ nói suông là muốn thành Thánh Tác Tổ mà nó có thể làm được.
Nhưng bây giờ tên nhóc loài người này lại ngang ngửa với Hoàng Ngưu, trở thành Vương, thực sự kinh người.
“A... để ta suy nghĩ một chút, cậu đã thành Vương rồi, Hoàng Ngưu cũng là cường giả cấp Vương, đến thời điểm chúng ta làm việc lớn rồi.” Con trâu đen ngồi xếp bằng ở đó, dùng một cái chân đen sì sờ cằm, suy nghĩ một lúc.
Chẳng mấy chốc, con trâu đen ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng, nói: “Nhóc Sở à, hiện tại bên Vantican đánh nhau máu chảy thành sông, chết rất nhiều người, ngay cả Thú vương cũng chết mấy con rồi, đúng là thời điểm tốt. Mấy ngày nay, cậu chuẩn bị một chút đi, sắp tới ba chúng ta thắng tiến Châu Âu, nếu thực sự tiến vào được mảnh vườn thánh dược ở Vantican, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt.”
Sở Phong nghe thế liền động lòng, trước kia không dám đi là vì thực lực không đủ. Hiện tại, thật đúng là có thể đi một chuyến cùng con trâu này, như lời nó nói, làm việc lớn.
Hắn nghĩ một chút rồi nói: “Hắc lão đại, bây giờ trên biển cũng có đồ tốt, vừa rồi tôi nhận được tin tức, cây Phù Tang ở biển Đông sắp xuất thế, đi phía đông trước hay đi phía tây trước?”
“Cậu ngốc thế, cây Phù Tang xuất thế, nó nở hoa cũng phải mất mấy tháng, chắc chắn là nên đi phía tây trước rồi. Vườn thánh dược kia mọc rất nhiều đồ tốt, một số là hình người, còn một số là sinh vật sống, quan trọng nhất là chỗ đó phấn hoa thần thánh ngập trời, thơm nức mũi, trước mắt đó là vùng giao tranh.”
Nước bọt con trâu đen bay tứ tung, nó hận không thể lập tức bay thẳng đến phía tây.
Nhưng gần đây nó nghe nói chỗ đó tử thương vô số, Thú vương cũng chết, nó bỗng cảm thấy chột dạ, giờ kéo Sở Phong gia nhập, sức mạnh sẽ dồi dào hơn một chút.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Sở Phong ngồi ngơ ngẩn.
Sau đó, Khương Lạc Thần gọi tới.
“Nữ thần, cô lại muốn mời tôi ăn cơm à?” Sở Phong lười biếng hỏi.
Vốn tâm tình của Khương Lạc Thần không tệ, nhưng nghe xong lời này, trên mặt cô lập tức hiển hiện vạch đen, cái gì gọi là “lại”, lời này cô thực sự không thích nghe, nghe như cô rất gấp gáp theo đuổi hắn vậy.
“Mời anh? Nằm mơ, tôi cũng không ở Thuận Thiên.” Khương Lạc Thần chế ngạo nói.
“Thế thì tôi yên tâm rồi. Tránh bị truyền ra chuyện ba ngày hai đêm với cô.” Sở Phong nói.
“Sở Phong, anh muốn ăn đòn à? Đừng tưởng rằng anh là Chuẩn Vương thì tôi không làm gì được anh, Bồ Đề Cơ Nhân chúng tôi có môn đồ Thích Ca, chớ chọc tôi, bằng không tôi sẽ dẫn người đi cho anh một trận.” Khương Lạc Thần tức giận.
Từ sau khi gây ra trận phong ba với Sở Phong, giờ bên ngoài vẫn truyền rằng cô đang an thai ở nhà.
“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?” Sở Phong hỏi.
“Anh có thể bán cho chúng tôi một ít máu thịt Chuẩn Vương trong tay anh không?” Khương Lạc Thần hỏi, cô muốn đưa vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu.
“Có thể, một cân máu thịt Chuẩn Vương đổi lấy 100 cân dị thổ.” Sở Phong nói ra điều kiện.
“Sao anh không đi ăn cướp đi?”
...
Sau một hồi cò kè mặc cả, Khương Lạc Thần quyết định mấy ngày nữa sẽ tới Thuận Thiên, đến lúc đó gặp mặt nói chuyện.
Sau đó không lâu, Đỗ Hoài Cẩn, Diệp Khinh Nhu, Âu Dương Thanh, Trần Lạc Ngôn đến nhà, gặp Sở Phong tại nhà.
“Lão đại, anh thật uy vũ, hiện nay ở ngoài sắp nổ tung, một mình anh giết ba đại Chuẩn Vương, thật kinh thế hãi tục, dẫn đến một trận chấn động.”
Âu Dương Thanh, Đỗ Hoài Cẩn chưa bao giờ rụt rè, vào cửa đã la to.
Diệp Khinh Nhu cũng đang đánh giá, thậm chí nhéo nhéo cánh tay của hắn, nói: “Cơ thể của Chuẩn Vương đều óng ánh như vậy sao, da đẹp quá, tôi có động lực tiến tới rồi.”
Cô có mái tóc gợn sóng trời sinh, đôi mắt đẹp quyến rũ, vóc người đẹp, yểu điệu thướt tha, nụ cười tỏa nắng, làm cho căn phòng sáng thêm.
“Khinh Nhu à, làn da của em rất đẹp, làn da của đại ca mới không bình thường, em nhìn xem, trông như ngọc thạch ấy.” Đỗ Hoài Cẩn tâng bốc Diệp Khinh Nhu.
“Băng cơ ngọc cốt hiểu không?” Sở Phong trừng hắn ta.
Mọi người đều nở nụ cười.
Sắc trời đã tối, Sở Trí Viễn, Vương Tĩnh đã thức dậy, thấy đông vui như vậy, lập tức họ cũng trở nên vô cùng vui mừng.
“Đi gọi lão già Lục Thông đến đây đi. Hôm nay chúng ta mở tiệc lớn, thịt khổng tước cấp Chuẩn Vương khá ngon, đảm bảo mấy người sẽ thích.” Sở Phong cười ha hả.
“Đại ca, anh nếm thử rồi à?” Âu Dương Thanh hiếu kỳ.
“Ừm, từng nướng một con ở Thái Sơn. Lúc đó không có gia vị, nhưng mùi vị cũng không tồi.” Sở Phong trả lời.
“Trời ạ!”
Mấy người kêu sợ hãi, lập tức hiểu, vụ án không đầu ở Thái Sơn là hắn làm, chuyện này rất oanh động, truyền hết ở bên ngoài rồi.