Kể cả người không thích nói chuyện như Trần Lạc Ngôn cũng bị giật mình, đó là phong ba lớn, người ta nói hôm đó Khổng Tước Vương nổi điên, khiêu chiến cao thủ loài người.
Vẻ mặt của Diệp Khinh Nhu cũng là lạ, không sao nhìn thấu được người trước mắt này.
“Đại ca, anh thật sự... quá mạnh mẽ, dám nướng một con Chuẩn Vương ở đó, quá bừa bãi.”
Đỗ Hoài Cẩn, u Dương bị trấn trụ, sợ hãi thán phục không thôi.
Lục Thông đến, sau khi nghe tới ăn thịt không tước, sắc mặt ông ta liền ỉu xìu, vô cùng đau lòng, ông ta thật không nỡ, ông ta chuẩn bị đưa hết đến phòng thí nghiệm
“Lão già, ông quá không phúc hậu đấy, lần trước còn gạt chúng tôi nói rằng thịt Lang Vương có độc, không thể ăn. Căn bản không phải như vậy, lần này nói gì cũng phải ăn một bữa no.”
“Đúng vậy, dược tề vương huyết của chúng tôi đâu? Tinh luyện nhanh lên, chúng tôi còn phải đuổi kịp bước chân của đại ca, bằng không chúng tôi sẽ bị anh ấy bỏ rơi mất dạng.”
...
Đêm nay, trong nhà Sở Phong tràn ngập tiếng nói tiếng cười, mời đến một vị đại sư chuyên làm thịt khổng tước, khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.
Thịt khổng tước cấp Chuẩn Vương, không phải ai muốn ăn là được ăn, mọi người chúc mừng Sở Phong trở lại, Sở Trí Viễn và Vương Tĩnh đều bình yên vô sự, cũng là một chuyện đáng ăn mừng.
Ngày thứ hai, bên ngoài vẫn ào ào đưa tin về việc Sở Phong giết ba đại Chuẩn Vương, vẫn đang lên men, dẫn tới phong ba lớn.
Nhưng lúc này, có một kẻ trong tộc khổng tước đứng ra, chỉ trích Sở Phong lạm sát kẻ vô tội, muốn hắn cho một lời giải thích.
Hơn nữa, con khổng tước này còn uy hiếp trắng trợn, nói Sở Phong chẳng qua là một Chuẩn Vương mà thôi, thế mà hắn dám làm chuyện như vậy, coi chừng cường giả cấp vương ra tay giết hắn.
Bộ tộc đó có một con Khổng Tước Vương, có lực uy hiếp vô cùng kinh khủng, hiển nhiên nó đang đe dọa Sở Phong.
“Ồ, Khổng Thịnh không chạy về à? Tộc đó không biết tôi là Vương giả?” Sở Phong ngạc nhiên, hắn liên hệ với Lục Thông đầu tiên, nói: “Tranh thủ thời gian đi sơn mạch kia tìm kiếm đi, có lẽ có thể bắt được Khổng Thịnh, có khả năng gã bị thương nặng, không thể chạy trốn.”
“Tôi đã sắp xếp rồi.” Lục Thông chẳng khác nào lão hồ ly, đương nhiên ông ta đã nhạy bén bắt được điểm đáng ngờ kia rồi.
Trong cùng một ngày, núi Bàn có người đến Thuận Thiên, muốn bắt Sở Phong đi hỏi tội.
Điều này khiến Sở Phong tức giận, dòng tộc chồn vàng suýt nữa hại chết cha mẹ của hắn, còn dám tới uy hiếp hắn, còn muốn bắt hắn đi núi Bàn hỏi tội? Hắn vốn đang định đi tấn công ngọn núi đó đấy.
“Sở Phong, ngươi phải cho gia tộc của ta một câu trả lời hợp lý?” Người của tộc Khổng Tước rất vênh váo, lại chất vấn lần nữa, đây không phải âm thầm thương lượng mà là công khai chĩa mũi nhọn vào hắn.
Nhất thời, bầu không khí trở nên quỷ dị, các tài phiệt lớn đều đang chú ý, nhưng không ai nói gì, yên lặng xem tình hình phát triển như thế nào.
Tộc Khổng Tước và nhất mạch núi Bàn đều làm khó dễ Sở Phong, hậu quả khó liệu trước được.
Đặc biệt là tộc Khổng Tước, hiện giờ lực ảnh hưởng của chúng quá lớn.
Bây giờ là thời kỳ căng thẳng, cuộc tranh giành các đại danh sơn đang vô cùng gay cấn, đánh nhau kịch liệt, tộc Khổng Tước đã có uy danh từ lâu.
Khổng Tước Vương dám đi tranh đoạt nơi tế trời của loài người, có thể thấy được sự ngang ngược của nó, dù mấy Thú vương cũng không sánh được với một Khổng Tước Vương.
Bây giờ, người của tộc Khổng Tước đến quát tháo Sở Phong, bắt hắn phải cho một lời giải thích, dù những thế lực khác không tham gia giết Chuẩn Vương của tộc Khổng Tước cũng cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ sợ rằng Khổng Tước Vương tức giận sẽ giận chó đánh mèo người khác.
Hiện tại danh sơn trong thiên hạ đang nhuốm máu, cường giả tranh bá, các tài phiệt lớn đều có mục tiêu của mình, nếu Khổng Tước Vương đột nhiên xông đến, giết chóc ở một vài ngọn núi, không ai có thể chống được.
Hiện giờ ở nơi tế trời có ba vị tuyệt thế cao thủ của Bát Cảnh Cung, Ngọc Hư Cung, Bích Du Cung, nhưng Khổng Tước Vương vẫn dám đi sát phạt, tranh giành với bọn họ.
Đổi lại là thế lực khác, căn bản không đỡ được.
Nhưng người bình thường không đếm xỉa đến những điều này, không sợ hãi Không Tước Vương, bởi sự tồn tại này cách họ rất xa, không có chuyện chỉ nhằm vào bọn họ, cho nên họ vẫn ủng hộ Sở Phong.
Rất nhiều người cho rằng tộc Khổng Tước quá ngang ngược, rõ ràng các ngươi muốn giết người, Sở Phong chỉ bị động đánh trả mà thôi, bây giờ lại bị trách cứ.
Thậm chí lấy tên tuổi của Khổng Tước Vương tới chèn ép người, đe doạ Sở Phong, muốn hắn cho một lời giải thích, thật sự không còn gì để nói, thực sự bắt nạt người khác.
Trên mạng rất nhiều người lên tiếng ủng hộ Sở Phong, cảm thấy hắn không phải sợ gì cả.
“Sở Phong, chúng tôi ủng hộ cậu, cứ việc buông tay đánh một trận đi, tôi không tin tà, chẳng lẽ tộc Khổng Tước có thể hiệu lệnh thiên hạ hay sao?”
“Mặc dù Khổng Tước Vương thật sự rất lợi hại, tộc Cai cũng không nên ngang ngược như vậy, nếu không sớm muộn gì cũng sự tự gây ra họa lớn.”
Một vài người không tin Khổng Tước Vương dám đến Thuận Thiên ra tay, đối bọn họ phong cách bá đạo này có chút không hợp mắt.
Các tài phiệt lớn hơi trầm mặc, hiện tại không phải thời cơ tốt để biểu lộ thái độ, không may làm Khổng Tước Vương tức giận sẽ dẫn đến họa sát thân, có lẽ danh sơn mà bọn họ muốn đoạt sẽ máu chảy thành sông.
Cho nên, tình huống hiện tại khá quỷ dị.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều người đều nhận thấy không khí có chút nặng nề. Lẽ nào Không Tước Vương thực sự đến Thuận Thiên hay sao?
“Sứ giả của tộc Khổng Tước đang ở đâu?” Sở Phong ở Ngọc Hư Cung hỏi Lục Thông.
Lục Thông lắc đầu, nói: “Không ở Thuận Thiên, hắn ta đang ở một thành phố khác.”
Theo tính cách của Sở Phong, sao có thể nhận lỗi với tộc Khổng Tước được? Hắn giết liên tiếp mấy con khổng tước, nếu chúng còn tới sẽ giết tiếp. Kiểu đe dọa uy hiếp này vô dụng đối với hắn.
Hai ngày sau, bầu không khí càng nặng nề hơn, rất nhiều người đều cảm thấy áp lực. Bởi mỗi thế lực lớn dù muốn tỏ thái độ cũng rất cẩn thận.
Bọn họ là nhân tộc, đương nhiên cùi chỏ sẽ không hướng ra ngoài, nhưng ngôn từ cũng cẩn thận từng li từng tí, không muốn đắc tội Khổng Tước Vương.
Mặc dù là người thường cũng dần dần cảm nhận được uy thế của khổng tước nhất tộc, nhắc tới Khổng Tước Vương khả năng sẽ tự mình ra tay sau, thế nhưng làm khắp nơi như vậy kiêng kỵ.
Lực uy hiếp này thực sự vô cùng khủng bố.
Lúc này, người thường mới ý thức được có khả năng Sở Phong sẽ gặp phải một phiền toái lớn. Ngay cả những thế lực lớn cũng kiêng kỵ, một mình hắn có thể gánh nổi không?
“Ừm, cuối cùng tạp âm này cũng giảm, người chửi bới chúng ta không dám nói toạc ra, quả nhiên Khổng Tước Vương như thần, đè ép khắp nơi không hít thở được.”
Tại núi Bàn, một ông già nói, đó chính là Hoàng Vân, cường giả Chuẩn Vương của tộc Chồn, lão bị gãy một chân và bị Sở Phong chém rụng đuôi, chạy về.
Đối diện lão là một người trung niên đang ngồi trên bồ đoàn, dù vẫn chưa đến Chuẩn Vương, nhưng cũng sắp tới rồi, tên là Khổng Trác. Ông ta đại biểu cho tộc Khổng Tước ở phía bắc, là người chĩa mũi nhọn, đe nạt Sở Phong.