Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tất cả lão Thần Vương ở nơi này gần như không thể nhìn rõ động tác của số chín, phải nói là nhanh hơn cả chớp, lúc này số chín đã trở lại vị trí, đang gặm ăn đùi lớn của Vân Thác.
Trong nháy mắt, Vân Thác lại lần nữa kêu thảm, ngã nhào trên nền đất, bởi vì cái chân còn lại của gã ta cũng đã biến mất, máu chảy ròng ròng, Vân Thác không khỏi kinh hãi gào lên, dùng sức bò lùi lại phía xa.
Gã ta cùng Xích Phong ở cùng một chỗ, giống như là đội đoàn cùng sưởi ấm, lưng tựa vào tảng đá lớn, cả người đều run lẩy bẩy.
Hiển nhiên, số chín cảm thấy thịt của Vân Thác ngon hơn, tươi mọng hơn thịt của lão Thiên Tôn rất nhiều, cho nên cái chân còn lại mới không còn.
Một màn này khiến người ta nhìn mà tê cả da đầu, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy đối thủ nào đáng sợ như vậy, một chữ cũng không nói liền gặm chân nhà ngươi, ai mà chịu nổi?
Lúc này, đừng nói đến kẻ địch hay đối thủ, ngay cả đám hầu tử, Lê Cửu Tiêu cũng cảm thấy lông tóc dựng đứng, vị đại gia này quá đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
Đây rốt cuộc là đạo thống gì, là đại giáo cứu cực nào ở thời tiền sử? Ngày hôm nay vậy mà lại xuất thế, thiên hạ này nhất định sẽ nổi lên sóng gió, khuấy động ngày càng thêm loạn.
Tất cả mọi người đều nhất trí cảm thấy, nhất mạch này cực kỳ bao che khuyết điểm, hoạt thi này rõ ràng đang ra mặt cho Tào Đức, cho nên Tào Đức chỉ người nào y liền ăn kẻ đó.
Nhưng bản thân Sở Phong lại tự hiểu rõ nhất, thế giới của số chín chẳng có cái gì gọi là bao che khuyết điểm, chỉ là ghét bỏ chân ngắn, chất thịt có được hay không.
“Tiền bối, vị này là Côn Long, là rồng lớn lên trong long sào, có thể nói là anh tư bừng bừng, là tuổi trẻ hoàng kim, là thiếu niên sức sống mãnh liệt.”
Sở Phong lại giới thiệu lần nữa, sắc mặt nghiêm lại, người không biết còn tưởng là hắn đang giới thiệu cho số chín một vị kỳ tài ngút trời, một vị thiếu niên anh hùng.
Con Long lập tức cảm thấy đau đầu, sau đó phổi liền muốn nổ, có chút sợ hãi, cũng cực kỳ phẫn uất, cả người giận sôi lên, muốn giết chết Sở Phong.
Rất đáng tiếc, rất nhanh thì Côn Long đã được nhập bọn với đám người Vân Thác cùng Xích Phong, trong nháy mắt mà thôi, hai chân trái phải đã bị người ta cầm trong tay.
“Trong tổ hợp không chân lại nhiều thêm một thành viên, đoán chừng ngồi xe lăn ở cùng nhau cũng có thể đánh bài.” Sở Phong thở dài.
Nhưng mà nghe vào trong tai quần chúng, những lời này tuyệt đối không có gì buồn cười.
Không khí hiện trường quá căng thẳng, tất cả mọi người đều cảm thấy không rét mà run, cái này quá con mợ nó dọa người, ai có thể không sợ?
Sở Phong hỏi: “Cửu sư phó, thế nào, chủng loại trong Long Tộc không ít, huyết thống cũng rất cao quý, ngài cảm thấy được không?”
Long Tộc run rẩy, được Tào Đức giới thiệu mà ai nấy đều rơi vào cảm giác khủng hoảng tột độ.
Giờ khắc này, Long Đại Vũ rùng mình một cái, khi trông thấy số chín nhìn sang mình, lại nhìn thấy Sở Phong cũng đang liếc mình, cậu ta gần như rớt nước mắt, sợ đến nỗi sắp tiểu ướt quần.
“Người một nhà a, đừng hiểu lầm, chúng ta đều là một hệ, ta với Tào Đức chính là huynh đệ!” Cậu ta liều lĩnh hô lên.
Bởi vì Long Đại Vũ biết rõ tốc độ của số chín nhanh đến nhường nào, nếu bị y để mắt đến, chỉ cần chậm hơn nửa nhịp thì hai cái chân liền không còn.
Hơn nữa, hai cái chân của Long Đại Vũ có thể nói là lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn được, lúc này đang không ngừng rút ngắn.
Một màn này khiến cả đám người đều không còn gì để nói.
Trước đó quái long không dám vọng động là bởi cậu ta biết, bất cứ động tác nhỏ nào cũng không thể qua nổi ánh mắt của số chín, nhưng lúc này lại rất gấp, cơ thể liền hành động trước suy nghĩ.
“Ta chân ngắn!” Long Đại Vũ rất không cần mặt mũi mà kêu lớn.
“Dừng lại đi, chân đều sắp co lại hết rồi, cũng đừng khoa trương như thế.” Sở Phong cười như hoa, sau đó lại tiếp tục: “Không phải ngươi luôn không muốn ngốc ở cạnh ta sao? Vẫn luôn muốn trả thù và xử lý ta.”
Mặc dù nụ cười này cực kỳ xán lạn, thế nhưng trong mắt Long Đại Vũ lại không khác gì nụ cười dữ tợn của ma thú, giống như đang thấy một cái miệng to như chậu máu đã mở ra.
“Đức ca, ngươi chính là ca ruột của ta, đại ca ruột a!” Long Đại Vũ giống như bị lửa đốt đến mông, giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, cả người nảy lên thật cao, vọt đến chỗ Sở Phong ôm lấy cánh tay hắn, cả người gần như treo trên cánh tay Sở Phong, muốn dán người lên đó.
“Chúng ta đều là thành viên của Tứ Đại Mỹ Nhân, là người một nhà, Đức ca, hiện tại không thể nói đùa, sẽ nháo ra mạng người đó!” Long Đại Vũ gần như muốn khóc ròng.
Cuối cùng, cậu ta phải thề máu, bất luận trước kia có thù hận và hiểu lầm ra sao, trên lưng cõng bao nhiêu oan khuất cũng tuyệt đối không báo thù, sau này vẫn là hảo huynh đệ như cũ.
“Cõng tội danh nặng nhất, coi như ta luyện tâm trong hồng trần!” Thái độ của quái long cực kỳ thành khẩn.
Sở Phong vỗ vỗ đầu vai của cậu ta, vui vẻ đáp ứng, cùng cậu ta nhiệt tình trò chuyện.
Cứ như vậy trong chốc lát, tầm mắt của số chín cùng rời khỏi, lại nhìn chằm chằm lên mục tiêu khác, điều này khiến Sở Phong bị dọa nhảy dựng, bởi vì lúc này số chín đang nhìn chằm chằm vào “Thiên đoàn”.
“Cửu sư phó, thủ hạ lưu tình!”Sở Phong hô lớn.
Cũng trong lúc ấy, lão Lục Nhĩ Mi Hầu liền nhảy lên thực cao, gần như muốn xé rách hư không, dốc toàn lực phản kháng, muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Nhưng mà, kết quả là một bàn tay gầy guộc khô quắt đang dán trên mông của ông, muốn tháo một cái đùi của ông xuống.
Giờ khắc này, lão Lục Nhĩ Mi Hầu quả thật kinh hãi tột độ, cường đại như ông cũng không thể tránh khỏi bàn tay của số chín, lão Lục Nhĩ không khỏi kêu lớn, chấn vỡ cả không gian.
Nếu thật sự khiến ông hoàn toàn rống lên, những tiến hóa giả ở gần đó khẳng định sẽ bị nổ tan xác mà chết, hóa thành đống bùn máu.
Số chín phát ra ánh sáng yếu ớt bao trùm lấy lão Lục Nhĩ Mi Hầu, giam cầm vị Thiên Tôn tuyệt đỉnh này, không để cho năng lượng của ông tàn phá nơi này.
“Tiền bối, người của mình a, hạ thủ lưu tình, hậu nhân của ta – ngoan nữ Di Thanh và lệnh đồ có quan hệ đạo lữ!”
Lão hầu tử lúc này đã không cần mặt mũi, lâm trận kết giao tình, hiện tại dù ông có lòng dạ đen tối đến đâu cũng không có tác dụng, phát hiện vẫn phải thoát ra từ trong tay Sở Phong, vì vậy liền đẩy hậu đại của mình – Di Thanh ra làm lá chắn.