Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trước đó lão hầu tử không hề đồng ý, bởi vì bản thân đã sớm tìm được cho Di Thanh một vị lương phối tuyệt thế thiên tài, hơn nữa còn có lai lịch rất hiển hách. Nhưng hoàn cảnh trước mắt không cho phép ông nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy trước hết vẫn nên bảo vệ hai cái chân lông vàng óng của mình rồi hãy nói.
Tất cả mọi người đều câm nín, Tề Vanh Thiên Tôn và Vũ Thượng Thiên Tôn đều lộ ra thần sắc khác thường.
Hầu tử che mặt, cảm thấy lão tổ tông nhà mình quả thật không có tiết tháo, trước kia vẫn còn thề thốt không đáp ứng mối hôn sự này, hiện tại lại chủ động như thế.
Di Thanh xinh đẹp thoát tục, lúc này gương mặt cũng không khỏi đỏ lên, thật muốn đi đến bịt miệng của lão tổ nhà mình lại, uy nghiêm cùng bá đạo ngày thường đi đâu hết rồi?
Cuối cùng, lão Lục Nhĩ Mi Hầu rốt cuộc cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn, hai chân của ông vẫn còn, chỉ có điều ở chỗ mông, lớp lông vàng óng bị trụi cả mảng lớn, để lại một chưởng ấn trên đó.
Số chín lùi ra phía sau, rời khỏi chỗ đang đứng.
“Ngao...” Cũng không biết đã trôi qua mấy chục vạn năm, cơ thể lão Lục Nhĩ Mi Hầu giống như trở lại trạng thái cường đại khỏe khoắn thời còn trẻ, ngửa đầu lên trời thét dài, muốn phát tiết những căng thẳng trong lòng, hoàn cảnh lúc nãy quá nguy hiểm, ông gần như đã bị người ta ăn mất chân.
Trải qua biến cố này, Sở Phong nhanh chóng chắn trước đám người Lê Cửu Tiêu, hầu tử, Di Thanh, Tiêu Dao và Thiên Tôn Vũ Thượng, sợ chuyện cũ tái diễn.
“Cửu sư phó, những người này đều là bằng hữu của ta, mười mấy xe huyết thực mà ta vận chuyển đến chính là bọn họ tặng, lát nữa bọn họ vẫn còn tặng nữa a.”
Nghe thấy những lời này của Sở Phong, đám người liền vội vã gật đầu.
Nhân vật giống như tiên tử Cơ Thải Huyên, mỹ nhân tuyệt đại đến từ năm cường tộc đứng đầu dương gian, lúc này cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đôi chân dài biến ngắn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, nàng ta đang tiến hành trạng thái tự bảo vệ mình.
Loại cảnh tượng này khiến Sở Phong cũng cảm thấy không còn gì để nói, ngay cả Lê Cửu Tiêu nhìn thấy cũng phải trợn trắng mắt.
“Thiên đoàn chẳng qua chỉ có vậy, chất thịt quá già, vẫn là không bằng Thần đoàn tốt, được rồi.”
Số chín lên tiếng, cuối cùng cũng từ bỏ những người này.
Sở Phong nói: “Tiền bối, không thể nói như vậy đâu, cái này còn chia theo chủng tộc, không biết ngài đã nghe qua câu này hay chưa, rượu để càng lâu càng ngon.”
Trong nháy mắt, số chín lại để mắt đến đám Thiên Tôn Tề Vanh cùng Hạo Nguyên.
“Tào tiểu hữu, ta chuẩn bị cho ngươi chìa khóa vào bí cảnh, trở lại sẽ giúp ngươi đoạt được vật chất tạo hóa.”
Da mặt Tề Vanh co lại, ở đó mà lên tiếng, đôi chân dài của ông ta cũng nổi lên một tầng da gà, vẫn sợ Sở Phong sẽ nhấn mạnh giới thiệu mình, lông tơ không khỏi dựng thẳng lên.
Sở Phong nghĩ nghĩ một chút liền nói: “Cửu sư phó, ta nói chính là tộc Cửu Đầu Điểu, bộ tộc này sống càng lâu thì chất thịt lại càng thêm nồng đượm, tộc này còn có một vị lão tổ, có thể nói là trân phẩm trong Thiên đoàn, lát nữa ta sẽ giới thiệu cho ngài, để hai người quen biết lẫn nhau.”
Tất cả thành viên của tộc Cửu Đầu Điểu đều âm thầm nguyền rủa, quen biết lẫn nhau cái khỉ gì, cái tên Tào Đức đáng chết này muốn mưu hại lão tổ của bọn họ, ai có thể đi đưa tin đây? Phải mau chóng bảo lão tổ đi tránh họa.
Đáng tiếc, không có người nào đủ bản lĩnh để rời khỏi nơi này.
“Ngô, tộc Cửu Đầu Điểu này không tồi, vẫn là hương vị năm đó.”
Số chín lên tiếng, một đám người đều bị dọa ngây người.
Đây chính là phạm tội nhiều lần, lúc trước đã từng ăn qua?
Lúc này, đường đệ của Xích Phong, tên tiến hóa giả cấp Thần vẫn luôn nhắm vào Sở Phong cũng đã mất đi hai chân, trở thành một thành viên trong tổ hợp không chân.
Ngoài ra, một vị Thần Vương khác của tộc này cũng mặt mày tái nhợt, cứ như vậy mà mất chân.
“Đi đến chiến trường thôi.” Số chín lên tiếng, lau đi máu trên khóe miệng, những lời này làm mọi người thở phào một hơi, những người còn lại coi như tránh được một kiếp.
Chẳng qua thì, nếu nhìn kỹ lại, ngoại trừ Sở Phong thì tất cả mọi người đều biến thấp, bởi vì hai chân đều bị thu ngắn, hơn nữa còn là cố ý thu ngắn lại!
Bao gồm cả Cơ Thải Huyên, Di Thanh, hay là nữ Thần Vương tuyệt đại của Đạo Tộc – Tiêu Thi Vận, lúc này các nàng đều không để ý hình tượng, toàn bộ đều tự biến thành chân ngắn, đôi chân vừa trắng vừa dài... không cánh mà bay.
Điều này khiến Sở Phong không biết nói gì cho phải.
Giờ phút này, trên chiến trường tam phương đang truyền đến tin tức của phương bắc, chấn động toàn bộ đại doanh.
“Báo! Phương bắc huyết khí xung thiên, khí nuốt đại châu, có sinh vật nào đó thức tỉnh, hình như cường giả bất thế của nhất hệ Võ Phong Tử muốn xuôi nam!”
Có người bẩm báo, thông qua tế đàn của trường vực truyền tống để truyền đến tin tức mới nhất, ngay lập tức đã truyền đến tai của những cường giả cấp cao trên chiến trường.
“Báo, huyết khí phía bắc đè ép thế gian, có cường giả tuyệt thế khôi phục, đồng thời cũng có người khởi hành, đi đến chiến trường tam phương ở phía nam!”
Rất nhiều tin tức mới nhất đã truyền đến.
“Tào Đức đâu? Không phải đã nói hai tiếng nữa liền trở lại sao, bây giờ đang ở chỗ nào?!” Trong trận doanh Ung Châu truyền ra âm thanh quát tháo.
“Nhanh đi tìm bọn họ trở về, có mấy vị Thiên Tôn đi theo, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nằm ngoài tầm kiểm soát, mang Tào Đức trở về!” Lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu âm trầm lên tiếng.
Nhất hệ của Võ Phong Tử đã xuôi nam, chấn động cả chiến trường tam phương!
Bên ngoài danh sơn đệ nhất, rất nhiều người đều có cảm giác sống sót sau khi gặp tai nạn, không khỏi thở phào một hơi, cuối cùng cũng không bị người ta gặm mất hai chân.
Đương nhiên, đó là ngoại trừ những tiến hóa giả như Côn Long, Thần Vương Xích Phong, thần rồng ba đầu Vân Thác, tâm tình của bọn họ đều hỏng bét cực độ, đồng thời cũng sợ hãi khôn cùng, điều may duy nhất chính là có thể bảo trụ tính mạng.
Chẳng qua thì điều khiến trước mắt Xích Phong biến thành màu đen chính là, y đã thử tái sinh lại huyết nhục, tái tạo lại cái chân gãy, thế nhưng căn bản là vô dụng, đứt mất chính là đứt mất, không thể dài ra được.
Phải biết là Xích Phong chính là một vị Thần Vương, y đủ mạnh để tái sinh ra cơ thể, mà tình cảnh trước mắt... hoàn toàn vô lực, điều này quả thật khiến Xích Phong kinh hãi không thôi, sau đó liền mất hết can đảm, kém chút nữa đã bất tỉnh nhân sự.
Chẳng lẽ nửa đời sau của y sẽ phải gắn liền với xe lăn? Hình ảnh như thế... thật sự không dám tưởng tượng, khiến y sợ hãi không thôi, Xích Phong y đường đường là một Thần Vương, vậy mà không thể mọc lại hai chân.