Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Răng nanh kia còn vương cả tơ máu, vừa mới ăn xong huyết thực, loại cảnh tượng này, trong mơ hồ liền truyền đến trước mắt Sở Phong, khiến hắn không rét mà run.
Cách xa như thế, nếu không có Hỏa Nhãn Kim Tinh thì căn bản không thể quan sát được loại biểu cảm cận mặt của cường giả như số chín, mà giờ khắc này Sở Phong đã nhìn thấy, linh hồn đều run lên.
Phía cuối chân trời, răng nanh của số chín vốn đã trắng, nay được ánh tà dương chiếu rọi lại càng thêm vẻ trắng bóc, phía trên còn mang theo vết máu, khiến người ta cảm thấy hơi rợn người.
Y quay người đi về chỗ sâu trong chiến trường, sau đó dần biến mất trong tầm mắt của Sở Phong.
Không biết tại sao trong lòng Sở Phong bỗng sinh ra một luồng hàn khí, hắn cảm thấy bản thân căn bản không nhìn thấu số chín, theo những lời lúc nãy của Thanh Âm, từ trước thời tiền sử, danh sơn đệ nhất thiên hạ từng có người đi ra ngoài thu thiên tài mạnh mẽ nhất làm môn đồ, mỗi một thời đại đều như vậy, nhưng đến bây giờ lại chẳng còn sót lại người nào.
Thật sự khiến cho người ta không rét mà run, rốt cuộc đều đã đi nơi nào?
Điều này khiến Sở Phong không thể không nghĩ nhiều, bởi vì lúc trước số chín gần như muốn đoạt xá hắn, cứ cho là sau này chỉ biểu hiện như một cuộc khảo nghiệm.
Nhưng những thứ này không thể dùng để nói rõ những ẩn tình khiến người ta sợ hãi, thời gian như sóng xô bờ, đạo thống mạnh như danh sơn đệ nhất thiên hạ chỉ còn dư lại một người?
Sẽ không phải là những môn đồ kia đều bị y ăn mất rồi đi? Sở Phong thậm chí còn có loại ý nghĩ này, luôn cảm thấy huyền công của số chín rất đặc biệt, phải chăng y đã sống qua chín kiếp, đặt chân vào chín loại con đường cứu cực, những thứ này đều không thể nói rõ ràng, bởi vì chúng quá thần bí.
Sở Phong lắc đầu thật mạnh, tự mình lẩm bẩm: “Y đối với mình tốt, đến bây giờ vẫn còn đang giúp mình, mình lại lợi dụng thiện ý của y, nghĩ thế nào cũng thấy y tốt.”
Bất kể nói như thế nào, hiện tại số chín quả thật đối xử với hắn không tệ, ra mặt cho hắn, khiến đám người Xích Phong, Vân Thác cùng Thiên Tôn Xích Hư đều phải nơm nớp lo sợ.
Sở Phong cũng sải bước rời khỏi vùng đất trụi lủi này, sau khi trò chuyện với Thanh Âm, tâm tình của hắn không dễ chịu chút nào.
Vì thế mà trên đường trở về, rất nhiều người đều trông thấy sắc mặt Tào Đức đen như đáy nồi, khuôn mặt âm trầm đến độ có thể vắt ra nước, đen mặt đi đường.
Khi đi qua đám nhân sĩ không chân ở chỗ đó, Sở Phong cũng quan sát một chút, sau đó liền âm thầm đi đến chỗ của thần rồng ba đầu Vân Thác và Thần Vương Xích Phong.
Những tiến hóa giả này, bao gồm cả đám Thiên Tôn Xích Hư cũng bị chế trụ, muốn chạy trốn cũng không thể, có thể thấy được số chín bảo vệ thức ăn chặt chẽ như thế nào!
Đáy mắt những người này đều lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ai nấy đều đằng đằng sát khí, nếu như có thể động thủ, bọn họ thật sự muốn xử lý Tào Đức.
Đúng vậy, một số người còn muốn liều mạng, cho dù có số chín ở trong trận doanh, bọn họ cũng không chịu nổi, muốn cá chết lưới rách, muốn đánh giết Tào đại ma đầu.
Vốn dĩ tâm tình của Sở Phong còn rất khó chịu, lúc này lại trông thấy một đám người này có ánh nhìn bất thiện với hắn, một số người còn lộ ra cả sát ý, trong lúc nhất thời càng khiến tâm tình của hắn hỏng bét.
Phốc!
Một đao của hắn hạ xuống, lập tức chặt đi một cái chân rồng khó khăn lắm mới mọc ra được một nửa của Vân Thác, xoẹt một tiếng, lại cắt đứt một khối huyết nhục lớn ở bên đùi Thần Vương Xích Phong, sau đó hắn nhặt lên... cầm đi!
Ta... đậu má!
Tình huống gì đây? Lúc này một đám người đều phẫn nộ, đồng thời còn có chút choáng váng, cái tên Tào đại ma đầu đáng hận này phát điên cái gì, vậy mà cũng đến cắt thịt của bọn họ?
“Thật sự là tức chết ta rồi, mang về nhắm rượu, thịt kho tàu bằng máu thịt trân quý, ăn một bữa thật ngon!”
Sở Phong oán hận đầy mặt mà nói, mang theo chân rồng cùng thịt đùi của Thần Vương Cửu Đầu Điều đi về, cứ như thế mà biến mất.
Ai ui! Một đám người quả thật tức muốn chết, thực con mợ nó muốn giết người a!
Bọn họ xem ra đã nhìn ra, Tào đại ma đầu chịu sự khinh bỉ ở chỗ khác, trở về liền muốn chạy đến chỗ này... chặt chân, lấy bọn họ làm nơi trút giận!
Một đám người quả thật là nổi trận lôi đình, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Tào Đức, thật sự là địa ngục phân chó, có còn thiên lý hay không?
Dựa vào cái gì a?!
Một đám người đều cảm thấy không phục, không cam lòng, tức đến nỗi toàn thân đều run rẩy.
Nhất là thần rồng ba đầu Vân Thác và Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu, gần như tức muốn chết, lúc này trước mắt đều biến thành màu đen, thân thể không thể động đậy.
Tất cả mọi người đều nhất trí tin rằng, Tào Đức kia quả thật là đồ đệ của số chín, thật sự là... cùng một ruộc a!
Phong cách này phải nói là rất giống, tuyệt đối chính là nhất mạch tương truyền!
Mợ nó, ngươi không vui vẻ, ngươi không cao hứng, dựa vào cái gì mà ăn thịt của ta a? Thần rồng ba đầu Vân Thác tức muốn gào lên, muốn hống lớn ra ngoài.
Gã ta cảm thấy trên đời này không có thiên lý, quá bắt nạt người.
Đại ma đầu số chín không thể chọc vào thì cũng thôi, thế nhưng Tào Đức kia cũng muốn đến gặm chân ăn?!
Chỉ có điều, cẩn thận nghĩ lại một chút thì, Vân Thác phát hiện Tào ma đầu này cũng không thể chọc vào nữa, dù sao thì hắn cũng là truyền nhân của danh sơn đệ nhất thiên hạ, thân phận lúc này không giống xưa, cũng không còn là một dã tu nho nhỏ.
“A...”
Thần Vương Xích Phong gầm nhẹ, y thực sự bị chọc giận không nhẹ, quan trọng nhất chính là cái đùi thực đau, hiện tại trên chân vẫn còn trật tự phù văn mà số chín để lại, bị cắt thịt như thế, trong khoảng thời gian ngắn đều không có cách nào phục hồi, đùi càng ngày càng ngắn.
Xích Phong phẫn nộ, nếu bản thân không bị phong bế, dựa vào thực lực Thần Vương của mình, cho dù có ngồi nơi này thì đối phương cũng không thể ra tay chém, nhưng tình cảnh hiện tại thật sự quá đáng buồn.
Sở Phong đi rồi, mang theo một đoạn chân rồng rất lớn, còn có một khối thịt đùi của Cửu Đầu Điểu, dọc đường thu hút ánh mắt của không biết bao nhiêu người, khiến người ta không khỏi quan sát.
Sau khi bị cắt bỏ, chân rồng và chân chim đều hóa trở về hình dạng bản thể, vảy rồng phát sáng, lông vũ đỏ rực như lửa, vừa nhìn đã biết là của chủng tộc nào.
Tâm trạng của hắn đã tốt lên không ít, còn cách rất xa đã hô lớn hai tiếng nhị đệ, để người ta lại đây xử lý cùng.