Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chỉ có điều, cẩn thận nghĩ lại những chuyện năm đó, Sở Phong xác thật vẫn còn chút chột dạ. Sau khi hắn hạ cho tiểu đạo sĩ một cái hắc quyền trên con đường luân hồi, chuyện này đã khiến nó mất đi tiền đồ, kết quả là đầu thai thành con trai của hắn, thật sự không biết đây chính là nhân quả tuần hoàn hay là báo ứng đến cửa, hay là trong u minh có một tên hỗn trướng, cố ý điều khiển vận mệnh như vậy, mở ra cho hắn một trò đùa.
Sở Phong vẫn luôn nghi ngờ, chuyện này có quan hệ với tượng đất ở cuối con đường luân hồi, nếu thật là như vậy, loại này quả nhiên khủng bố vô biên, ngay cả loại sự tình này cũng có thể điều khiển, sinh linh trên con đường luân hồi kia cũng quá đáng sợ, muốn tham gia tranh bá ở cấp bậc kia còn phải cố gắng nhiều, hiện tại hắn còn kém rất xa!
Đồng thời, hắn cũng nghĩ đến ba viên hạt giống bên trong bình đá mà hắn lấy được ở chân núi Côn Long bên ngoài luyện ngục, khoảng cách nơi đó cách con đường luân hồi cũng không phải quá xa.
Những thứ này là hắn ngoài ý muốn có được, ở trong đó không biết có tồn tại nhân quả gì không?!
“Lạc Âm, ta tới tìm nàng chỉ muốn hỏi muốn nghe cho cẩn thận, ta tôn trọng sự lựa chọn của nàng.” Sở Phong lên tiếng.
Hắn đương nhiên sẽ không ép buộc người khác, có một số chuyện hắn không buông xuống, vẫn nhớ kỹ thân tình ở tiểu âm gian, những tình cảm bằng hữu sâu đậm, nhưng lại không thể khiến cho người khác cũng trở nên giống hắn.
“Ta thật sự không quen ngươi.” Sở Phong khẽ nói.
“Bởi vì ta vốn dĩ cũng không phải nàng ấy.” Thanh Âm tiên tử khẽ nói.
Sau khi nghe những lời này, ánh mắt Sở Phong lóe lên thần mang, nhìn chằm chằm vào Thanh Âm tiên tử, trong nháy mắt xúc động này, hắn thật sự có ý định gọi số chín đến, xử lý sạch Thanh Thi tiên tử trong người nàng ta, trả lại một Tần Lạc Âm.
Từ đầu đến cuối hắn đều cho rằng, nếu như Tần Lạc Âm vẫn còn, chắc chắn sẽ không tuyệt tình như vậy, cũng không nói ra những lời như thế, có lẽ đã sớm rơi lệ, hỏi thăm nơi ở của tiểu đạo sĩ.
Khi nghĩ đến những thứ này, Sở Phong thậm chí còn cho rằng, bên trong cơ thể Thanh Âm tiên tử vẫn còn một linh hồn khác đang ngồi khóc, đang chảy huyết lệ, đây mới thật sự là Tần Lạc Âm.
Trong nháy mắt, trong lòng Sở Phong liền nảy lên đau thương, gầm nhẹ một tiếng, sau đó truyền âm về phía xa: “Cửu sư phó!”
“Gượm đã, Cửu sư phó ngài... cứ làm gì thì làm đi!” Sở Phong thật sự không dám dính dáng đến số chín, đến lúc y lục nhân không nhận, cũng chính là giống như Thanh Âm tiên tử đoạn tuyệt hết thảy, đoán chừng khi ấy hắn sẽ bị ăn sạch hai cái chân dài.
Dù sao thì cảnh giới cấp bậc vẫn còn ở đó.
Thanh Âm tiên tử hoàn toàn không còn gì để nói.
Số chín một bước ba quay đầu, hai mắt xanh mơn mởn, có chút không nỡ, thật sự khiến người ta không không nhịn được run rẩy.
Thật lâu sau, Thanh Âm mới lên tiếng, nói: “Ta và nàng vốn dĩ chính là một thể, chỉ có điều, thời tiền sử ta là Thanh Thi, bị dòng sông thời gian tẩy lễ, trải qua quá nhiều, mà cảm xúc cùng ký ức của Lạc Âm chỉ là một đóa bọt nước rất nhỏ ở trong, chỉ là một khúc dạo ngắn trong nhân sinh, cho nên, những chuyện cũ trong tiểu âm gian ngươi cũng đừng nhắc lại.”
Không hề nghi ngờ, lúc này chính là ký ức của Thanh Thi làm chủ, những trải nghiệm của Lạc Âm chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.
“Sự quý giá của sinh mệnh không nằm ở chỗ thời gian dài hay ngắn, mà phải chăng có khắc sâu hay không, có đôi khi, một cái chớp mắt lại chính là vĩnh hằng, ta tin tưởng có một ngày ngươi sẽ trở về!”
Sở Phong nhìn chằm chằm nàng.
Đồng thời, hắn cũng nhắc đến chuyện của Thanh Thi thời tiền sử, nàng ta thật sự có thể buông bỏ hết thảy sao, giống như cứ như vậy không biết luân hồi, không chuyển thế trùng sinh, có phải không muốn đi tái hiện Mộng Cổ Đạo, báo thù cho sư môn?
“Không giống nhau.” Thanh Âm chầm chậm đáp lại.
“Có cái gì không giống nhau?” Sở Phong hỏi.
“Không nói những thứ này. Ngươi nói để Tần Lạc Âm trở lại, ta khuyên ngươi không nên lãng phí thời gian và sinh mệnh. Thời tiền sử, ta cũng có người thích.”
Cái này không thể nhịn a, cho dù Sở Phong có uống Canh Mạnh Bà, chấp niệm đã rất nhạt, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho mẫu thân của con hắn thay lòng đổi dạ, có lẽ đây cũng không phải là vấn đề thay lòng đổi dạ, mà là vấn đề lưu lại trong lịch sử.
“Thiên nữ của Mộng Cổ Đạo, không phải không được phép kết hôn sao?” Hai mắt Sở Phong tỏa ra thần quang lấp lánh.
“Không lấy chồng, còn không cho phép thích một người trong lòng sao?”
Nghe được những lời này, Sở Phong quả nhiên là đằng đằng sát khí, hắn không muốn để ý đến chuyện thời tiền sử, thế nhưng lúc này, Tần Lạc Âm của tiểu âm gian đã dung hợp làm một với Thanh Thi tiên tử, những thứ này phải quan tâm, cần phải tìm hiểu rõ, không thể chịu đựng loại tình huống hỏng bét đến cùng cực như vậy.
“Người kia sẽ không phải là Cổ Trần Hải đấy chứ?” Sắc mặt Sở Phong rất khó coi mà hỏi, năm đó lão Cổ từng đi cướp dâu, kết quả lại bị đánh cho một trận đau nhớ đời.
Nếu là lão Cổ, loại hình ảnh này.... quả thật không đành lòng nhìn thẳng.
“Ngươi vậy mà biết người ấy?” Thanh Âm rất bất ngờ, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ khác thường, sau đó nàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải. Ngươi đừng có nghĩ nhiều, hắn ta cuối cùng cũng trở thành thần thoại trong thần thoại.”
Hỏa khí trong lòng Sở Phong tăng lên, ngày hôm nay hắn đến là để hỏi cho ra lẽ, nói rõ một lượt, kết qả lại hoàn toàn bị phản kích, đây chính là cố ý hay vốn dĩ là như vậy, không thể chịu đựng a.
Cũng vì thế, hành động của hắn bị cảm xúc hóa, nói: “Hắn ta tại sao không bị Võ Phong Tử chặt đi, không bị Lê hắc thủ đạp cho hòn gạch sau lưng?”
Thanh Âm xoay người rời khỏi, dần biến mất trong ráng chiều, khi gần biến mất, nàng lên tiếng: “Cẩn thận số chín, danh sơn đệ nhất thiên hạ chính là nơi không cát tường nhất, đừng nhìn môn đình tàn lụi mà hiểu lầm, thực chất mỗi thời đại đều có người đi ra ngoài thu đồ đệ, rất nhiều sinh vật thiên tư ngút trời được thu làm đồ đệ, nhưng tất cả bọn họ đều không có kết cục tốt, toàn bộ đều thê thảm không gì sánh được, đó cũng chính là tai kiếp mà Lê Đà cũng khó nhảy thoát!”
Những lời này khiến lông tóc Sở Phong dựng đứng, không thể không khiến hắn nghĩ nhiều.
Cũng trong lúc ấy, trên tận cùng đại địa, số chín đang đứng dưới ánh tà dương đỏ như máu, thoạt nhìn giống như một đại ma vương vô thượng, y đang chậm rãi quay người nhìn về phương hướng của Sở Phong, lộ ra nụ cười nhạt.