Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có một số chuyện không phải ngươi muốn vượt qua liền có thể vượt qua, bất luận thế nào cũng không thể coi nó thành giấc mộng dài.
Nhưng mà Thanh Âm lại không đáp lại một chữ nào, vẫn đưa mắt ngắm nhìn trời chiều, giống như một bức tượng huyền nữ được điêu khắc từ dương chi mỹ ngọc, tinh xảo mỹ lệ, nhưng tâm tình lại không có chút dao động nào.
Nàng có chút lạnh nhạt, giống như ngăn cách người ta ở ngoài ngàn dặm, rõ ràng đang đứng ngay trước mắt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nàng đang đứng tít chân trời.
“Lạc Âm, nàng thực sự muốn cắt đứt hết thảy vết tích ở âm gian, chém chết bản thân sao?” Sở Phong lại mở miệng lần nữa.
Thanh Âm rốt cuộc cũng lên tiếng, thanh âm bình thản vô cùng.
“Cả đời người chung quy sẽ trải qua một số đau khổ, ngọt ngào, mặn chát hoặc vô vị vô sắc, những chuyện kia chỉ là chuyện năm xưa, huống chi là mấy đời mấy kiếp, càng trải qua và nhìn thấy càng nhiều, lại càng có những sự hỗn loạn trong cảm xúc, không cần chúng ta chủ động chém đứt thì chúng đã tan thành mây khói trên con đường đại đạo. Ngươi là một người tìm đạo, hẳn nên hiểu được không cần sa vào loại cảm xúc nông cạn này mới đúng.”
Sở Phong không ngờ được Lạc Âm lại bình tĩnh như vậy, không có chút do dự nào, quả nhiên là chư thiên tiên tử, ngay cả một tia gợn sóng cũng không nổi lên.
“Còn nhớ đứa nhỏ kia không? Tuy rằng rất tinh nghịch, rất không nghe lời, nhưng nó là đứa nhỏ của ta và nàng, trong người chảy xuôi máu của chúng ta.”
“Ngươi đã đi đến dương gian, chắc hẳn nó cũng đã chuyển thế tiến vào đại dương gian, tất cả duyên phận kiếp trước đều chặt đứt ở nơi này, ngươi và ta đều bắt đầu một cuộc sống mới, chớ quay đầu tìm chuyện không có ý nghĩa, ngươi đi đi!”
Thanh Âm rất quyết tuyệt, không chút do dự đã nói những lời kia ra khỏi miệng, trong khi ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía tà dương ở cuối chân trời.
Sở Phong đột nhiên quay người, muốn nhìn thấy gương mặt của nàng.
Một đời này, bộ phận hồn quang của Thanh Thi tiên tử ở kiếp trước đã được dung hợp, nàng đã lột xác trở nên càng hoàn mỹ, khôi phục lại phong thái tuyệt đại của đệ nhất mỹ nhân thời tiền sử.
Chỉ nói riêng về dung mạo, thật sự là không có lấy một khuyết điểm, tìm khắp dương gian chỉ sợ cũng không có người nào so sánh nổi.
“Ta không tin!” Sở Phong lên tiếng, nhìn dung nhan hoàn mỹ của Thanh Âm đứng dưới ráng chiều lại càng thêm nổi bật, hắn không khỏi nhớ đến những chuyện cũ ở tiểu âm gian.
Khi Đại Mộng Tịnh Thổ bị công phá, sơn hà nứt vỡ, máu nhuộm tịnh thổ, nàng đã liều chết bảo vệ tiểu đạo sĩ, mang con chạy trốn, bản thân lại chịu trọng thương chí mạng, bị một loại vật chất màu vàng ăn mòn, tính mạng khó mà giữ được.
Nhưng trong quá trình ấy, nàng lại bảo vệ tiểu đạo sĩ rất tốt, không để nó bị thương tổn.
Sở Phong giống như phát điên mà đuổi đến, đi xem tình hình của Lạc Âm, muốn cứu nàng sống lại, thế nhưng cũng chỉ có thể thê lương mà lắc đầu, Lạc Âm tự biết bản thân không thể sống được.
Vào thời khắc ấy, trước khi cận kề cái chết, Lạc Âm vẫn căn dặn hắn, bảo hắn chăm lo cho tiểu đạo sĩ, bảo vệ tốt con của bọn họ.
Lúc đó, từng chữ từng chữ đều là máu đỏ, bao hàm cả thâm tình, cả người nàng ấy đều tản ra ánh sáng ấm áp của tình mẹ.
Khi Lạc Âm ho ra máu, sắc mặt trắng bệch, tuy nhiên lại ẩn chứa tình yêu vô bờ của người mẹ, không để ý bản thân sắp chết, giống như muốn nói hết những lời của cả đời, không nỡ rời bỏ đứa nhỏ kia, chỉ thì thầm đứt quãng, thẳng đến khi nàng nhắm hai mắt, triệt để chết đi, bị Sở Phong phong ấn.
Thanh âm của Sở Phong rất nhẹ nhàng, chậm rãi kẻ hết những chuyện năm xưa, khi Tần Lạc Âm ở thời khắc sinh tử đã tỏa ra tình mẹ vĩ đại, loại tình cảm lưu luyến không rời ấy, không ngừng dặn hắn phải bảo vệ tốt đứa trẻ, đừng để nó chịu tổn thương,... những điều này đều nói hết cho nàng nghe, hi vọng có thể đả động tâm tình của nàng, khiến nàng hoài niệm những chuyện năm ấy.
Thanh Âm vẫn bình tĩnh như cũ, không hề tràn ra một tia hỉ nộ ái ố, hoàn toàn là trạng thái trầm mặc, nàng nhìn ra ánh tà dương xa xa, thật lâu sau mới đưa tay ra, giống như muốn bắt lấy một sợi chiều tà, nhưng những thứ này lại lọt qua khẽ tay đi mất.
“Ngươi nhìn thấy được, nhân sinh như thế, có một số thứ mà ngươi không thể cưỡng cầu, ngươi hi vọng nắm được thứ gì, nắm được thứ gì ở trong tay, thông thường đều không như mong muốn. Thiên địa có ban ngày ban đên, trăng lại có ẩn tình tròn khuyết, thế sự biến ảo khôn lường, ngay cả vũ trụ cũng không có khả năng vĩnh hằng, cuối cùng rồi sẽ diệt vong, tại sao ngươi lại không thể buông xuống? Rất nhiều chuyện đều giống như ánh tà dương giữa ngón tay, tuy là rơi xuống tay, thế nhưng đều sẽ tiêu tán. Chỉ là một đoạn trải nghiệm trên con đường tiến hóa này mà thôi, không cần biết lúc trước có bao nhiêu thâm tình, nhưng trong toàn bộ nhân sinh của người tìm đạo, chẳng qua cũng chỉ là một đóa bọt biển, có một số việc khi ngươi buông xuống thì mới có khả năng thành đạo.”
Nàng rất lãnh tĩnh, thậm chí khiến người ta có cảm giác vô tình, cứ như vậy mà bỏ qua một đoạn thiên chương, không tiếp tục nhiều lời, cả người đều nhuốm mình trong ráng chiều đỏ bừng, ngày càng tản ra vẻ thánh khiết cùng siêu nhiên.
Sở Phong yên lặng. Hắn nói nhiều như thế cũng vô dụng, không thể lay chuyển được tâm ý của Thanh Âm, ngược lại còn nói ra những đạo lý.
“Có một ngày, nếu như đứa bé kia xuất hiện, nó muốn gọi nàng một tiếng mẫu thân, nàng sẽ làm thế nào?” Sở Phong hỏi như vậy, rất nghiêm túc quan sát Thanh Âm.
“Sẽ không có tình cảnh như thế. Nếu đứa nhỏ kia thật sự xuất hiện, khôi phục lại tấm thân Thiên Tôn, người nên lo lắng hẳn là ngươi mới đúng. Vẫn muốn một vị Thiên Tôn gọi ngươi là phụ thân? Ta cảm thấy khi đó ngươi phải chạy trước mới phải.”
Khi Thanh Âm tiên tử nói ra những lời này, ngữ điệu còn mang theo vẻ hoạt bát, khóe miệng nhanh chóng dâng nên một ý cười, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại.
Sở Phong: “...”
Sở Phong trợn mắt há miệng, hắn còn có thể nói cái gì, ấn tượng mà đối phương dành cho hắn chính là đạm mạc, là vô tình, hiện tại vậy mà có thể nói ra những lời này?
Có lẽ đây chính là thể hiện lúc vô tình? Trước đó đề cập đến những chuyện xưa kia không phải không thể đả động nàng, nếu không thì tại sao nàng ấy có trách nhiệm gì để nói ra những lời ấy?
Hoặc là, nàng ấy thật sự đã buông xuống tất cả? Cho nên mới có thể như vậy.