Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cửu sư phó, ngài xem những người này đều là huyết thực cao cấp, cứ như vậy vứt bỏ thì quả thật là đáng tiếc, người nông dân cần cù gieo hạt giống xuống dưới đất vào mùa xuân, mùa thu liền có thể thu hoạch. Ngài cứ nhìn xem kẻ nào ăn ngon, không bằng thanh trừ vết tích đại đạo trong cơ thể cho kẻ đó, để cơ thể đứt đoạn của họ mọc lại, cứ như thế lặp đi lặp lại...”
Đám người Xích Phong và Vân Thác đều nghiến răng nghiến lợi, trên mặt không còn một chút máu, cái này cũng quá không biết mặt mũi, đem bọn họ như hoa màu mà nuôi, từng gốc từng gốc rạ có thể thu hoạch đùi lớn?
Số chín vốn dĩ không lên tiêng, kiệm lời ít nói, nhìn chằm chằm vào nơi xa chiến trường, sau khi nghe được những lời như vậy không khỏi lộ ra dị sắc, nói: “Thế gian chí lý tương thông, huyết thực như rau hẹ, từng gốc từng gốc cắt xuống, có đạo lý.”
Giờ khắc này, lão tổ Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu và lão tổ tộc Ngân Long cũng không nhịn được mà co giật da mặt, thật sự muốn giết người, không chịu nổi loại kích thích này nữa.
Một đám nhân sĩ không chân đều run rẩy, ánh mắt đều có thể giết người...
“Đương nhiên, bất cứ đồ ăn ngon đến đâu thì cũng sẽ có ngày ăn chán, sẽ có một ngày trả tự do cho bọn họ.” Sở Phong lại nói.
Đây không phải là đồng tình với kẻ địch, mà là đưa cho bọn chúng hi vọng, nếu không phải vậy thì đám người này có khả năng sẽ vì tuyệt vọng mà trở thành cực đoan.
Sắc mặt của đám Côn Long và Vân Thác nháy mắt đã chuyển tốt, ngay cả Xích Phong cũng có chút kích động, ban nãy trong lòng y vẫn là cả bầu trời u ám, hiện tại đã nhìn thấy ánh rạng đông.
Đặc biệt là khi trông thấy số chín gật đầu, bọn họ đều kích động đến run rẩy, điều này thật sự có khả năng giải thoát.
Trong nháy mắt, nét mặt của bọn họ trở nên rất phong phú, hai mắt ngập tràn lửa nóng hừng hực.
Bởi vì Sở Phong để số chín tự lựa chọn, nhìn xem kẻ nào mới là mỹ vị.
Đám người Xích Phong, Côn Long và Vân Thác đều ngẩng đầu lên, vai thẳng ngực ưỡn, loại biểu tình kia khiến người xung quanh cực kỳ câm nín.
Mặc dù bọn họ không trực tiếp mở miệng, nhưng mà loại thần thái này, loại cảm xúc kia, loại ánh mắt ấy, tất cả đều nói rõ bọn họ đang khao khát bị gặm ăn... tận mấy lần.
Về sau, những nhân sĩ không chân đều dùng ánh mắt trông mong nhìn qua, loại biểu tình kia gần như có thể hóa thành ngôn ngữ, khiến người ta vừa nhìn đã hiểu rõ, giống như đang muốn nói, chân của ta vừa mềm vừa dài, huyết nhục của ta ngon nhất, huyết thống của ta cao quý nhất...
Một đám người đều mắn chữ a miệng chữ o!
Thiên Tôn Xích Hư, lão tổ Ngân Long đều mặt không biểu tình, bọn họ còn chưa đến mức phải như vậy, trông thấy một đám tiểu bối trưng ra thần thái khoa trương như thế, thực muốn từng bước từng bước đi qua chụp chết.
Thế nhưng, cuối cùng số chín vẫn thật sự lựa chọn mấy người, điều này khiến Thiên Tôn Xích Hư và Ngân Long đều kinh ngạc, trong lòng có tư vị khó tả, có chút hối hận vì bản thân không đủ chủ động.
Về phần Thiên Tôn Vưu Lan thiên phú tuyệt thế đến từ nhất mạch Võ Phong Tử, lúc này căn bản không hề để ý đến, cũng không đi tham dự, nàng ta bất động như hóa thạch, ngồi ở chỗ cách xa đám người kia, yên tĩnh vô thanh.
“A...”
Xích Phong kêu thảm một tiếng, thân có quả vị Thần Vương quả nhiên bất phàm, trong nháy mắt đã sinh ra máu thịt, cuối cùng liền mọc ra hai chân hoàn chỉnh, thế nhưng vui mừng chưa bao lâu thì y lại kêu thảm, bởi vì hai chân lại bị kéo đứt, vẫn bị cắt đi.
Thế nhưng, điều khiến y kinh ngạc nhất chính là vết tích đại đạo lưu lại trong toàn thân đã được giải trừ, sau khi mất đi hai chân này vẫn có thể khôi phục lại như cũ, hay là không thể đây?
“Muốn ăn rau hẹ, phải cắt xuống lúc ăn mới tươi ngon.” Số chín nói.
Nghe được những lời này, cả đám người liền trực tiếp bất tỉnh, thời gian này không có cách nào qua, không có cách nào nhịn, vốn dĩ còn muốn nhân dịp hai chân lành lặn liền bỏ trốn đâu, nhưng mà hiện tại, bọn họ cảm thấy cả thế giới tràn ngập ác ý, một mảnh tăm tối.
Số chín đi khỏi, Sở Phong cũng rời đi, đám người phía sau thật sự tuyệt vọng, mất hết can đảm.
Sở Phong đi tìm Thanh Âm tiên tử, hắn có một số việc muốn hỏi cho rõ ràng, có mấy lời muốn nói minh bạch, mặc kệ nàng ấy đã từng nói cái gì thì cũng từng mà mẹ của tiểu đạo sĩ, những sự tình này không có cách nào thay đổi.
Chiến trường rất mênh mông, loại địa thế gì cũng có, chỉ có điều phần lớn khu vực đều khuyết thiếu thảm thực vật.
Trên một sườn đất trọc lốc, một tòa lều trướng màu bạc nằm ở đây, bên cạnh có hai gốc cây khô héo, không biết đã chết bao nhiêu năm, cùng lạc lõng ở nơi này, khiến cho khung cảnh có chút thê lương.
Giữa không trung, vài con quạ đen không ngừng kêu quạ quạ, cả người bay qua ánh tà dương, càng khiến nơi này trở nên hoang vu cô độc.
Sở Phong đi đến, cả người đón ráng chiều, nhìn ánh tà dương dần dần khuất bóng, bản thân hắn cũng bị nhiễm lên một màu hào quang màu đỏ, giống như vừa trở về từ chiến trường đẫm máu.
Thanh Âm tiên tử đứng trên sườn đất nhỏ này, đứng trước lều trướng, nàng rất an tĩnh, đưa mắt nhìn màu đỏ của tà dương ở cuối chân trời, cả người giống như dung nhập với ánh tà dương của thiên địa, không hề có chút âm thanh nào.
Lúc này, nàng khuynh quốc khuynh thành, không có chút tì vết, nước da trắng nõn mang theo ánh sáng nhàn nhạt, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng mông lung, bao phủ lấy chính mình, tựa như huyền nữ cửu thiên lạc xuống nhân gian.
Trong ráng chiều, gương mặt trắng nõn của nàng ta bị nhuộm một tầng kim quang màu đỏ, càng hiện lên vẻ thần thánh hoàn mỹ, siêu tuyệt trên đời, giống như có thể cưỡi mây rời khỏi nơi này, cự tuyệt với hồng trần nhân gian.
“Lạc Âm.” Sở Phong lên tiếng.
Hắn từng uống không ít Canh Mạnh Bà, một số tình cảm cùng hoài niệm trong lòng đã tan đi, một vài chấp niệm cũng không còn nặng nề như trước, tất cả đều là vì tu hành, để khiến bản thân trở nên mạnh hơn, có thể tự tay giết chết đám người Thái Võ!
Nhưng mà, khi hắn thật sự đứng ở nơi này, như thế nào cũng không có bất cứ dao động tâm tình, cho dù người trước mắt chính là đạo lữ có quan hệ thân mật với hắn ở kiếp trước.
Năm tháng dài dằng dặc, mấy bọt nước tung lên, khi quay đầu đã là rất nhiều năm, trong tâm có dao động, có một số việc ngay cả Canh Mạnh Bà cũng không thể chặt đứt.
Dù sao thì hai người cũng có một đứa con, là hài tử có huyết mạch tương liên.