Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cái gọi là cảnh giới sụp đổ, bản thân người đó cũng khó mà bảo toàn, đây chính là sụp đổ hoàn toàn, bắt đầu tan rã từ nhục thân, so với những gì mà bọn họ tưởng tượng hoàn toàn là hai chuyện khác hẳn nhau.
Những đệ tử cuồng nhiệt lúc trước hiện tại đều đã quỳ rạp trên mặt đất, cả người giống như bị tạt một chậu nước lạnh, ai nấy đều run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, bị dọa đến khiếp sợ không nhẹ.
Tại sao có thể như vậy? Nhị tổ không phải đang lột xác, mà là đang đi đến con đường thất bại? Nhưng mà... trước đó rõ ràng đã thành công!
Một số người đều nghĩ đến những tình huống nguy hiểm trên con đường tiến hóa.
Trong lĩnh vực tiến hóa tương ứng, bản thân đạo tâm bất ổn, nhưng lại mạnh mẽ bước lên đến điểm cao nhất, muốn cao ngạo ở trên, nhưng lại không biết nguy cơ trong đó, dẫn đến tình trạng tốt quá hóa dở!
Tóm lại mà nói, vốn dĩ Nhị tổ đã thành công, bằng không thì sẽ không xuất quan, nhưng lão ta lại là tâm cao khí ngạo, muốn bao quát chúng sinh, đặt chân lên điểm then chốt của chính quả trong lĩnh vực này, giống như Đại Thánh trong lĩnh vực Thánh giả, giống như Đại Thiên Tôn trong lĩnh vực Thiên Tôn.
Kết quả là Nhị tổ thất bại, cưỡng ép đặt chân lên điểm cao nhất trong khi bản thân lão ta lại không có loại căn cơ đó, vì thế, một khi hình thần sụp đổ, nhục thân của lão cũng không ngừng đứt gãy.
Khi Nhị tổ vừa mới xuất thế, uy thế vô thượng phóng lên tận trời, nhưng mà tu hành có thiếu hụt, xảy ra vấn đề, cho nên trực tiếp bị hủy.
Lão ta vốn dĩ muốn khống chế tử khí xuôi nam, đi đến chiến trường tam phương đánh giết số chín, kết quả là bản thân lại xong đời trước tiên.
Ầm!
Nhị tổ rơi xuống đất, đau đớn vô tận, lão ta chưa có chết, thế nhưng không chịu nổi vết thương do đại đạo gây ra, cảnh giới triệt để ngã xuống khỏi lĩnh vực vừa mới xông phá.
Hiện tại lão ta cũng đang giải thế, lúc này toàn bộ tứ chi đều rụng rời, ngũ tạng cũng bị vỡ nát, trái tim đều rời khỏi cơ thể.
Lão ta chỉ còn lại non nửa thân trên, rớt xuống ở trong sông núi, cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại.
Lão ta vốn muốn ngửa mặt lên trời mà thét dài, bễ nghễ nhìn xuống quần hùng, nhưng mà bản thân lại xong đời đầu tiên.
Phương bắc, rất nhiều tổ sư của các cường tộc đều thở phào một hơi, toàn bộ đều thả lỏng, nếu như vị Nhị tổ này tiến hóa thành công, e là sẽ khiến các giáo áp lực vô biên.
Trên thực tế, thanh thế tiến hóa của Nhị Tổ quá lớn, đã sớm kinh động đến một vài lão quái vật ở khắp nơi trên dương gian.
Mà phương bắc cũng có những loại tin tức truyền ra, mượn nhờ trường vực để đưa tin đến các nơi trong dương gian, bởi vậy trong thời gian ngắn, mọi người đều đã biết nơi này xảy ra chuyện gì.
Tất cả mọi người đều chấn động, sau đó lại xôn xao.
Vốn dĩ là một sinh vật tuyệt thế xuất hiện, kết quả lại vì ngoài ý muốn... bị chém rụng, mạnh mẽ đặt chân đến điểm cao nhất, dẫn đến tự mình hại chính mình.
Về phần chiến trường tam phương, sinh linh các tộc cũng không khỏi chấn động, vị Nhị tổ này ban đầu vẫn còn muốn xuôi nam, kết quả lại tự hủy hoại mình.
Trên thực tế, các không lâu trước, những cường giả đỉnh cao của chiến trường tam phương đều cảm ứng được một cỗ cảm giác đè nén, khiến cho bọn họ cảm giác được phương bắc bị huyết khí vô biên che phủ, có vô tận khí tức khủng bố trào dâng, giống như một có một con quái vật đang chuẩn bị giết đến nơi này, nhưng hiện tại... đã tan thành mây khói!
Số chín vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phương bắc, trong lòng y cũng sinh ra cảm ứng.
Dù sao thì Nhị tổ tử khí nam lai, tất cả đều đã áp dụng!
Số chín nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng bóc phát ra hàn quang, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười, nhìn vào có chút rợn người.
Sau đó, dưới chân số chín lập tức xuất hiện một đạo ngân quang, y vươn tay mang theo Sở Phong cùng một số người của chiến trường tam phương, trực tiếp xông đến phương bắc.
Một đường đại đạo ngân quang vắt ngang từ chiến trường đến phương bắc, rực rỡ mà thần thánh, số chín đạp lên ngân quang, cấp tốc tiếp cận, thời gian rất ngắn đã đuổi đến nơi.
Đại địa rộng lớn vô ngần đối với y mà nói không tính là gì.
“A!”
Đệ tử dưới trướng của Nhị tổ đều cảm thấy kinh hãi, bọn họ đã sớm nghe đến sinh vật có tên số chín này, cũng biết chuyện Vưu Lan Thiên Tôn bị bắt sống, hiện tại trông thấy hoạt thi này đến, ai mà không sợ?
Nhị tổ của bọn họ hiện tại chỉ còn nửa cơ thể rách rưới, cảnh giới cũng sụp đổ, còn có thể tiếp tục sống hay không cũng khó mà nói, kết quả là sinh vật hung tàn trong danh sơn đệ nhất lại giáng lâm lúc này, bọn họ biết phải làm thế nào?
Số chín ung dung, động tác vô cùng ưu nhã, hai chân khô gầy chuyển động tiến về trước, dạo qua mảnh tịnh thổ nhuốm máu này một vòng, lập tức để mắt đến hai cái đùi thú bự chảng trên mặt đất.
Bản thể của Nhị tổ chính là một con hung thú!
Số chín vẫy tay một cái, hai cái đùi kia nhanh chóng biến nhỏ bay đến, y há miệng cắn một miếng, thở dài nói: “Tươi ngon!”
Mợ... nó!
Bất luận là tiến hóa giả đi theo từ chiến trường tam phương hay là cường giả dưới trướng của Nhị tổ, toàn bộ đều cảm thấy hỗn độn trong gió, hoạt thi này chạy đến đây chỉ vì lấy đùi?
Hai mắt Nhị tổ mở lớn, chịu đựng đau nhức kịch liệt trên cơ thể, lão ta run sợ một hồi, cảm thấy số chín khủng bố vô biên, bên trong cơ thể khô quắt kia chính là năng lượng cực kỳ dọa người.
Nhưng mà lão ta lại tiến hóa thất bại, không thể làm được gì, trông thấy số chín thản nhiên ăn đùi của mình, trong lúc nhất thời càng kinh sợ, oán giận vô biên.
Bùm một tiếng, cơ thể Nhị tổ lại chia năm xẻ bảy, chỉ còn sót lại bộ phận đầu và dưới cổ, những bộ phận khác đều đã rách nát không chịu nổi.
“Nhị tổ!” Có người kêu lớn, kinh hãi không thôi.
Sau đó, số chín không thèm liếc nhìn bọn họ một lần nào nữa, mang theo hai cái đùi rời khỏi, lại bào người ta đi tìm lấy trái tim, cứ như vậy liền mang đi, khống chế ngân quang đại đạo, trở về chiến trường tam phương.
“Nhanh đưa Nhị tổ đến nơi bế quan của tổ sư Võ Phong Tử!”
Có người rống lớn, cực kỳ nôn nóng, trong lòng chấn động không thôi, bởi vì ngoại trừ Võ Phong Tử, trên thế gian này chỉ sợ không còn người nào có thể cứu được mạng Nhị tổ.
Trên chiến trường tam phương, ngay cả Sở Phong cũng cảm thấy câm nín, số chín chạy đến phương bắc chính là vì nhặt hai cái đùi kia?!
Chỉ có điều, không lâu sau hắn cũng chẳng còn tâm trạng mà oán thầm, bởi vì bản thân còn bận nướng thịt đùi thú, đồng thời không khỏi ca ngợi một câu: “Thật thơm!”