Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2666 - Chương 2667: Cả Thế Gian Đều Chú Mục, Võ Phong Tử Thức Tỉnh! (3)

Thánh Khư Chương 2667: Cả thế gian đều chú mục, Võ Phong Tử thức tỉnh! (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Người mạnh như Thái Võ cũng phải run rẩy, quỳ rạp xuống đất không dám động đậy.

Không có người nào biết được, ở trong khu vực có sương mù xám đang che phủ kia đến tột cùng là một nơi như thế nào, khi Võ Phong Tử bế quan, ngay cả mấy đệ tử của ông ta cũng không dám tiếp cận, cũng không dám tùy tiện đi vào.

“Xin ân sư Võ Phong Tử thức tỉnh, đánh giết cường giả sư môn của Lê Đà!”

Có người nhỏ giọng cầu nguyện, vị này chính là một đệ tử của Võ Phong Tử, dẫn đầu tất cả mọi người tế bái, đang đốt cháy một loại nhang đặc biệt.

Bắt đầu từ thời tiền sử, ba chữ Võ Phong Tử đã trở thành một loại tên gọi kính trọng, một loại tôn sùng, đại biểu cho sự vô địch có thể hoành ép vạn cổ, cho nên ngay cả đệ tử của ông ta đều xưng hô như vậy, chẳng qua được thêm vào hai chữ sư phụ.

Khi loại nhang kia đang đốt cháy, mảnh vỡ đại đạo hiển hiện khiến thiên địa nổ vang, cảnh tượng có chút đáng sợ, mà mùi hương thơm ngát cũng dần tràn ngập nửa bầu trời, lượn lờ thành sương mù, sau đó hướng thẳng về phía khu vực có sương mù màu xám phun trào.

Đây chính là một loại nhang đặc biệt, ẩn chứa loại mảnh vỡ quy tắc nào đó được Võ Phong Tử luyện chế năm xưa, chỉ làm như vậy mới có khả năng đảm bảo an toàn khi đánh thức ông ta.

Bằng không thì, nếu nhưng những sinh vật khác tiếp cận nơi này, chỉ cần có khả năng hít thở đều sẽ bị nổ tung, biến thành mưa máu, thần hình câu diệt!

Mới đầu rất yên tĩnh, cũng không biết qua bao lâu, một loại mạch đập đáng sợ nào đó đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả mọi người đều muốn ngạt thở.

Sau đó, thình một tiếng, giống như trống thiên cổ vang lên, chấn động tất cả những người ở nơi này, khiến bọn họ khí huyết dâng trào, bên tai ầm ầm chấn động, trước mắt biến thành màu đen.

Sai đó, âm thanh thình thịch chậm rãi nọ vang lên, rất từ từ, nhưng lại vô cũng có tiết tấu, tiếng này nối tiếp tiếng kia từ từ vang vọng.

Cái này giống như... tiếng tim đập!

Nhưng mà, sức chấn động này cũng quá khủng khiếp, ngay cả Thần Vương ở nơi này cũng phải ho ra máu, sắc mặt trắng bệch, bản thân cũng sắp nổ tung!

Nếu không có người phía trên che chở bảo hộ, bọn họ khẳng định đã không sống nổi.

Võ Phong Tử thức tỉnh rồi!

Trong làn sương mù xám xịt, âm thanh “thình thịch” đáng sợ kia ngày càng rõ rệt, giống như là có một người ngủ say từ thời viễn cổ đang tỉnh giấc và dần dần khôi phục lại sức sống.

Thế nhưng, điều đáng sợ nhất chính là bên ngoài tầng sương xám đó đang dần xuất hiện từng khe nứt màu đen với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, hư không cũng đang sụp đổ!

Sinh linh này đến cùng có cảnh giới cao thế nào mà cả vùng đất rộng lớn này cũng khó mà dung nạp lão được!

Một khi lão tỉnh dậy, các hạn mức của thân thể đều sẽ tăng dần rồi khôi phục, phục hồi về trạng thái bình thường, cuối cùng khiến cho hư không xuất hiện lít nhít những vết rạch.

Chân thân của lão thật đáng sợ!

“Sư tổ trên cao, đệ tử cung nghênh ngài quay về!”

Rất nhiều người của hệ này quỳ rạp dưới đất, thành kính dập đầu, cảm thấy dòng nhiệt huyết trong người đang chảy cuồn cuộn. Sư tổ bất bại của bọn họ rốt cuộc cũng sống lại, sắp sửa càn quét thiên hạ!

Kẻ nào trong bọn họ cũng có lòng tin với Vũ Phong Tử. Đây là một sinh linh dám lên trời xuống đất, không gì không làm được, là một kẻ mạnh hiên ngang đứng áng giữa dòng thời gian dài dằng dặc, chiếm vị thế độc tôn trong suốt nhiều thời đại!

Hai ngày trước, nhị tổ gặp thất bại, hai chân đều bị người ta xé xuống rồi ăn sạch, hiện tại chính là thời điểm để đòi lại một câu trả lời hợp lý. Thuỷ tổ rời núi, thiên hạ khuất phục, không dám không theo!

Hình dáng của một vài ngọn núi cao lớn hùng vĩ dần hiện ra từ đám sương mù xám trắng, tiếng tim đập thình thịch nãy giờ chính là bắt nguồn từ chỗ sâu nhất trong chính khu vực này.

Lúc này, mỗi một vị tiến hóa giả đang quỳ trên mặt đất đều hít thở không thông, cảm giác được khí tức cơ thể của sinh vật này sau khi sống lại đang ùn ùn kéo đến bao trùm lấy họ.

Thân thể mấy vị đệ tử của Vũ Phong Tử sáng lên, che chở cho đám đệ tử, đồ tôn quỳ dưới bọn họ, bằng không thì dù có là Thần Vương cũng sẽ nổ tung cả cơ thể!

Lúc này, ngay cả mấy vị Thiên Tôn cũng chảy ra chút máu từ khoé miệng, thâm tâm chấn động cực lớn. Sư tổ mới chỉ thức tỉnh thôi mà đã có thể như thế?

Giờ khắc này, bọn họ rốt cuộc mới cảm nhận được con đường tiến hóa dài dằng dặc, phía trước vẫn còn một chặng đường cực kỳ xa xôi cần bọn họ bước tiếp.

Chẳng qua, đây cũng là chuyện tốt. Có một ngọn núi lớn thế này đứng sừng sững ở phía trước thật khiến người ta cảm thấy an tâm. Trong lúc các tộc đều đang mò mẫm thăm dò con đường phía trước, bọn họ lại có một ngọn hải đăng sáng chói như vậy chiếu rọi, giúp bọn họ tránh bị lạc lối trên con đường phía trước.

Nếu tương lai bọn họ có cơ hội đi càng xa, thân thể có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì quỷ dị.

Trong làn sương mù của những đám mây năng lượng màu xám cuồn cuộn xuất hiện một tiếng hít thở đáng sợ như gió lớn gào thét, quét sạch trên trời dưới đất.

Một màn này thật vô cùng đáng sợ. Theo tiếng hô hấp kia, mọi người cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé và yếu ớt như hạt bụi, còn đám mây kia thì đang khuấy động ngập trời.

Hít vào một hơi, sương mù xám xịt trên trời dưới đất lập tức biến mất, thở ra một hơi, toàn bộ thế giới đều sẽ bị sương mù bao trùm mù mịt!

Đám người cảm thấy hoảng sợ, dù bọn họ đều là đệ tử đồ tôn của Vũ Phong Tử nhưng vẫn thấy lạnh cả sống lưng. Đó là năng lượng hùng mạnh đến cùng cực đang khuấy động, không gian cũng bởi vì sự hô hấp của lão mà chia năm xẻ bảy.

Sương mù kia mang theo mảnh vỡ đại đạo, đan xen với xích thần trật tự, tạo ra cảnh tượng doạ người, giống như sấm sét vang dội.

Lại thêm tiếng tim đập kia càng ngày càng lớn mạnh hùng hồn, chấn động như sấm sét rền vang đinh tai nhức óc, vùng đất này tạo cho người ta cảm giác đáng sợ và hãi hùng.

Một sinh vật mà thôi, vậy mà khi cơ năng thân thể khôi phục lại bình thường đã có thể khiến cho núi sông chuyển màu, nhật nguyệt thôi chiếu, vậy thì nó phải tàn bạo đến mức nào chứ?

Đợi cho đến khi sinh vật kia hô hấp, khiến cho sương mù xám bị hút đi vào, mọi người mới nhìn thấy từng ngọn núi đen như mực hùng vĩ đứng sừng sững trong nham thạch, trong biển máu, hay giữa trời băng đất tuyết.

Bình Luận (0)
Comment