Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đại Sơn không chỉ có một ngọn, mà cảnh vật xung quanh chúng cũng không giống nhau, có nơi là mảnh đất chảy đầy nham thạch, có nơi là vùng băng tuyết lạnh lẽo, lại có nơi là một vùng biển máu...
Địa thế của chúng đều cực kỳ phức tạp, mà đứng đằng sau làn sương xám xịt là những ngọn núi lớn màu đen cao đến tận trời đang đứng hiên ngang, khí thế dồi dào, chấn động tâm hồn.
Không biết Vũ Phong Tử đến tột cùng là đang ngủ say ở ngọn núi nào.
Về sau, nhịp độ hô hấp của lão càng lúc càng bình ổn, tiếng tim đập cũng càng ngày càng mạnh mẽ hữu lực, hết thảy đều bị sương mù bao trùm.
Cuối cùng, trong làn sương mù xám bỗng hé ra một cặp mắt màu vàng óng nhạt.
Chân thân của Vũ Phong Tử xuất hiện rồi sao?!
Môn đồ của đệ tử lão đều reo hò, có vài người kích động đến rơi lệ, bao gồm cả vị nữ tử tóc trắng là đệ tử quan môn nhỏ tuổi nhất kia.
Thân là Đại Năng, vậy mà nàng ta đã qua biết bao nhiêu năm tháng chưa được gặp mặt sư phụ của mình.
“Sư phụ đang ở tại bí cảnh, còn đây chỉ là pháp tướng phản chiếu thôi!”
Có người cất lời, chính là đại đệ tử của Vũ Phong Tử.
Dù vậy, loại phản chiếu này cũng cực kỳ đáng sợ, từ hai con mắt của lão phát ra ánh sáng ngày càng sáng chói, quả thực như muốn xé rách tinh không bên ngoài.
Một vệt sáng bắn ra, phóng đến trên thân thể nhị tổ, khiến cho tổn thương lớn nơi Đại Đạo của gã lập tức bắt đầu biến mất, cơ thể tàn tạ tràn đầy vết thương dần hồi phục lại sức sống.
Trong chớp mắt, vết thương Đại Đạo của nhị tổ liền được tiêu trừ.
Cơ thể hắn đang từ từ sinh trưởng, Đạo cơ vỡ vụn cũng được khép lại chỉ trong nháy mắt. Hắn lệ nóng doanh tròng, hô lên: “Sư phụ!”
Vũ Phong Tử không nói lời nào. Lão vẫn đang hô hấp trong bí cảnh huyền ảo, có thể lờ mờ thấy được giữa mũi miệng của lão có hai luồng khí lưu xuất nhập ngày càng cường đại, cuối cùng bừng sáng lên.
Xoẹt!
Theo hô hấp của lão, hai luồng khí lưu kia như hai thanh tiên kiếm xuất thế chém vào hư không, vượt qua hàng tỉ dặm, bằng tốc độ cực nhanh phóng về hướng Nam!
“Sư phụ ra tay rồi ư?”
Có người kêu lên sợ hãi!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều chấn động, ngay cả các đệ tử đều kinh hô, về phần đám người Thái Vũ Thiên Tôn thì lại càng kích động, thân thể đều đang phát run.
Trong lòng bọn họ tràn đầy vui sướng. Vũ Phong Tử vừa xuất thế, thiên hạ liền khuất phục, ai dám không theo?!
Kẻ vô địch chân chính đã hồi sinh, chuẩn bị càn quét thiên hạ!
Giờ khắc này, toàn bộ sinh linh phương Bắc đều rung động trong lòng, nhịn không được toàn thân phát run, cho dù là cường giả cũng tê cả da đầu, cảm giác một trận sợ hãi.
Bọn hắn còn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng giữa trời đất, trong cõi u minh này giống như là có một sinh linh vô thượng đang nhìn xuống bọn họ, muốn bọn họ phải thần phục hắn.
Vũ Phong Tử chỉ hô hấp một cách bình thường rồi thở ra hai luồng khí thôi mà chúng đã xuyên thủng hư không, một đường xuôi Nam, vượt qua không biết bao nhiêu châu lớn, xuất hiện trên vùng trời của chiến trường ba phương.
"Đoàng" một tiếng, giống như trời long đất lở!
Hai dòng khí màu xám xông đến với thanh thế kinh khủng, giống như tiên kiếm xẹt ngang trời, mang theo mảnh vỡ Đại Đạo trực tiếp đánh tới, không gì cản nổi!
Đây là muốn huỷ diệt toàn bộ sinh linh trên chiến trường sao?
Một đòn này quá kinh khủng, không phân biệt địch ta, nhất quyết diệt sạch!
Đó chính là Vũ Phong Tử bá đạo vô biên, cho dù ngủ say trong nhiều năm thì một khi đã sống lại thì bản tính lúc xưa vẫn được giữ nguyên, kẻ nào trêu chọc lão đều trực tiếp bị đuổi giết, hủy diệt sạch sẽ.
Chỗ nào còn quản có liên luỵ đến người vô tội hay khiến cho vô số sinh linh phải chôn cùng hay không!
Không biết có bao nhiêu cường giả các nơi bị chấn động, ngay cả một ít sinh vật già nua đang ngủ say nơi các núi lớn sông dài đều tỉnh giấc, giật mình mở to mắt, nhìn chăm chú vào hư không phía chiến trường ba bên.
Hai luồng sương mù xám đè ép xuống, như trường kiếm vắt ngang trời quyết chém hết muôn dân!
“Thật là cuồng vọng, mới thở ra hai cái đã muốn giết được ta?!”
Khi chiến trường ba bên có vô số sinh linh đang phát run, cảm giác trời đất sụp đổ, tận thế đến rồi thì cũng là lúc Số chín đứng ra, một bước bay vút lên cao, lơ lửng giữa trời.
Lão gào to một tiếng, cũng thở ra một hơi. "Bùm" một tiếng, giống như là một vùng biển mênh mông đổ ập đến, đâm vào hai luồng sương mù xám đang trút xuống từ trên bầu trời.
Số lượng mảnh vỡ Đại Đạo quá mức khủng bố, che kín cả mặt trời, xé rách cả trời xanh, quả thực như muốn đánh cho tinh không rơi xuống.
Nếu chúng bộc phát luôn ở chỗ này thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc, vùng đất này chắc chắn sẽ bị nhấn chìm, gây ra hậu quả nặng nề.
Số chín đột nhiên vung ống tay áo, khiến cho mấy luồng khí trộn lẫn với toàn bộ mảnh vỡ Đại Đạo bay ra khỏi nơi đây, rớt xuống biển xanh rồi từ đó mất tăm mất tích.
Thế nhưng, tâm thần của mọi người đều vẫn còn đang run rẩy, cảm giác như đang nghe được tiếng va chạm của luồng khí do Vũ Phong Tử thở ra với một chưởng của Số chín cách đây hàng tỉ dặm vậy.
Chuyện này thực sự đáng sợ. Người khắp nơi trên Dương Gian đều đang thấy rờn rợn, cường giả nào đang chú ý trận chiến này cũng tê cả da đầu. Đây quả nhiên là sinh vật trong thần thoại!
Chỉ có kẻ như lão mới có tạo ra thanh thế kinh thiên động địa như thế.
Đối kháng với loại bản lĩnh một hơi nuốt trọn đại thế thiên hạ như thế thì người khác làm sao có thể chống đỡ được?
Vũ Phong Tử đã sống lại, cơ thể đang ở nơi mảnh đất cực Bắc. Dù cách hàng tỉ dặm, lão vẫn có thể lập tức phun ra hai luồng khí gây rung chuyển đại thiên địa.
Hai luồng khí dù đã vượt qua vô số châu lớn vẫn có thể giết người, thực khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi và kinh dị.
Vũ Phong Tử nếu muốn giết một người thì thử hỏi trên thế gian, ngoại trừ một vài người, có ai có thể chống đỡ, có ai có thể sống sót?
Mảnh đất cực Bắc.
Sương mù xám tràn ngập, đệ tử môn đồ của hệ Vũ Phong Tử đều đang quỳ rạp ở đây, nhiệt huyết sôi trào, yên lặng chờ sư tổ giết hết kẻ địch khắp thế gian.
Trong tiếng tim đập đáng sợ và tiếng hô hấp đinh tai nhức óc, sau lưng dãy núi lớn màu đen vô tận kia bỗng dâng lên huyết quang ngập trời, gần như nhấn chìm toàn bộ đại địa phương Bắc.
Mọi người hoảng sợ.
Trong lúc các châu khác đang hướng tầm mắt về mảnh đất cực Bắc, có một sinh vật đang khôi phục, huyết khí của nó liên tục dâng lên, che đậy cả bầu trời và mặt đất, khiến cho tinh không biến thành một màu đỏ như máu, mây đỏ bao trùm hết thảy.