Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đến rồi!
Võ Phong Tử vậy mà xuất thế? Khắp thế gian đều sửng sốt, tiến hóa giả nơi nơi đều kinh hãi không thôi, nhân vật mạnh mẽ tuyệt đối vừa bá đạo vừa thiết huyết này trải qua bao nhiêu vạn cổ năm tháng lại lần nữa xuất thế?
Mọi người sẽ không quên, Võ Phong Tử từng đồ sát thiên hạ, huyết tẩy những đại giáo náo loạn ra những năm tháng đáng sợ bạo loạn, phải nói những nơi ông ta đi qua đều cảnh máu chảy thành sông.
Năm đó, ngay cả Mộng Cổ Đạo – môn phái từng xếp trong top mười vị trí đứng đầu của dương gian đều bị Võ Phong Tử san bằng, ngay cả tổ sư của giáo này cũng bị ông ta tươi sống giết chết.
Những chiến tích tương tự cũng không ít, thậm chí có người nói, Võ Phong Tử từng khiêu chiến qua luân hồi, từng tiến vào đại dương gian, hơn nữa còn đi đến tà vực chém giết đại là linh ở đó,... Vô số tin đồn đáng sợ khiến các tộc sợ hãi không thôi.
Những niên đại sau đó, ông ta cũng giết qua các sinh vật thần thoại trong thần thoại, tuy rằng chỉ có số ít người biết được, nhưng lại càng khiến ông ta trở nên thần bí, có thể nói là chiến tích huy hoàng.
Có trời mới biết ông ta từng giết qua những người nào.
Một bóng người bá đạo vô biên xuất hiện, Võ Phong Tử vừa đến đã khiến mây mù tám hướng nổ tung, bầu trời đang rạn nứt, tinh không cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng, tựa như cũng bị ông ta Tử chấn nhiếp!
Ngay cả mảnh thiên địa này cũng đang gào thét, cũng đang run rẩy, giống như bị ông ta trấn ép.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Võ Phong Tử vung tay, vô số sao băng đã bay tới từ vực ngoại lúc trước, lúc này đều bốc cháy toàn bộ, tựa như pháo hoa nổ tung trên không, cực kỳ sáng chói ở mảnh vực ngoại kia.
Cảnh tượng này quá mức dọa người, xác hành tinh trên trời đều hóa thành mây khói trong nháy mắt của ông ta, khi tiếng nổ ầm ầm của vụ nổ ngoài thiên ngoại vang lên, cũng là lúc toàn bộ sinh linh trên mảnh đất này không khỏi run rẩy.
Võ Phong Tử được hỗn độn khí bao phủ, được che chở rất kín, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ đáng sợ ở trong, chỉ có một đôi mắt màu vàng lộ ra ngoài, chấn nhiếp lòng người.
Khí tức của ông ta quá bá đạo!
Trên chiến trường, tất cả mọi người đều muốn nổ tung, bất luận là thuộc cảnh giới gì, gần như cũng không thể đứng cùng một không gian cũng một chỗ với Võ Phong Tử, loại năng lượng khí tức này quá mức kinh người, có thể áp thiên địa!
Nếu không có Âm Dương Đồ đang phát sáng sau lưng số chín, đang nở rộ gợn sóng năng lượng bảo vệ cả mảnh chiến trường này, rất nhiều sinh vật đã diệt vong ở đây, đại địa chiến trường sẽ hoàn toàn lún xuống.
“Là ngươi sao?”
Số chín nhe răng, hàm răng trắng bóc phát sáng. Trên mảnh chiến tường cổ xưa này, số chín đang đứng trước kẻ điên được mệnh danh là bá đạo vô biên thời tiền sử, nhưng y vẫn rất trầm tĩnh, cũng vô cùng lãnh khốc.
Võ Phong Tử cũng nhìn chằm chằm vào số chín, không nói lời nào.
Từ trước đến nay, ông ta chính là một truyền kỳ, luôn luôn duy ngã độc tôn, bao nhiêu năm như thế, từ trước đến nay đều là thiên hạ kẻ thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, không hề có đối thủ!
Mà hiện tại, ông ta vì tiêu diệt danh sơn đệ nhất thiên hạ, thật sự xuất thế rồi?
Đây có phải... chân thân của ông ta không? Tất cả mọi người đều nghi ngờ!
Người trong thiên hạ đều đang run sợ, linh hồn cũng đang lẩy bẩy!
Ánh mắt số chín cũng lăng lệ hẳn lên, màu xanh trong mắt bắt đầu sụp đổ, ngày càng trở nên thâm thúy, cuối cùng hai mắt y giống như mảnh vũ trụ tinh không đang lưu động.
Y cũng khóa chặt vào thân ảnh trước mặt.
Người này được hỗn độn bao phủ, ngoài ra cũng có một cỗ năng lượng đặc biệt bao trùm lấy thân thể, khiến bất cứ nhãn thuật nào cũng không thể nhìn xuyên, đều không nhìn ra được chân thân đến tột cùng có dạng gì.
Cuối cùng, Võ Phong Tử cũng lên tiếng: “Lê Đà, là ngươi sao?”
Cái gì?
Cao thủ khắp nơi, toàn bộ tiến hóa giả trên mảnh chiến trường mênh mông cùng những lão bất tử ngủ thức tỉnh từ giấc ngủ say trong thiên hạ, nghe thấy những lời này, không ai là không run rẩy.
Võ Phong Tử đang nói cái gì?
Ông ta đang nói... số chín là Lê Đà? Cái này làm sao có khả năng!
Giờ phút này, đừng nói là những người khác, ngay cả Sở Phong cũng há miệng trợn mắt, trước kia hắn làm sao cũng không thể dự liệu được, người trước mắt có khả năng chính là đại hắc thủ chân chính của thời tiền sử?
Nhưng chuyện này cũng không quá có khả năng, bởi vì hắn và lão Cổ từng cùng nhau tiến vào danh sơn đệ nhất, nếu như số chín chính là đại ca kết bái của lão Cổ, lão Cổ làm sao lại không nhận ra cho được?
Hơn nữa, nếu số chín quả thực là Lê Đà, tại sao không xảy ra một màn nhận thân đẫm nước mắt, ngược chính là, số chín vẫn luôn nhớ thương cái đùi của lão Cổ.
Chăng qua thì, mọi người cũng nghe ra được, âm thanh của Võ Phong Tử tràn ngập sự không xác định, còn mang theo nghi vấn, ông ta khóa chặt số chín, gắt gao quan sát y.
“Xem ra ngươi chính là cái tên bị Lê Đà đánh đến vỡ đầu chảy máu, đời này không có cách nào quên, trở thành tâm bệnh rồi.” Số chín lên tiếng, đang nói đến chuyện cũ năm xưa, vốn là trêu chọc, thế nhưng y cũng rất lãnh khốc vô tình, nói tiếp: “Ngươi là Võ Phong Tử?”
Ầm ầm!
Thiên địa chấn động, hai đồng tử của thân ảnh được hỗn độn bao phủ giống như hai vầng thái dương đang hừng hực phát sáng, quá đáng sợ, khiến tất cả sinh linh trên mảnh chiến trường này đều không dám nhìn.
Bởi vì bọn họ cảm thấy linh hồn cũng đang đốt cháy, nhục thân đều sắp hóa thành ngọn đuốc.
Đây không phải là ảo giác, có một vài người ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Võ Phong Tử, nhìn vào tấm bia võ đạo của nhất mạch này, bản thân liền trực tiếp bén lửa cháy lên, trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.
Hết thảy điều này đều là sự sắp xếp bố trí từ đôi đồng tử vàng óng của Võ Phong Tử, giống như hai vầng thái dương hỏa tinh có thể đốt cháy tam thập tam trọng thiên!
Âm Dương Đồ sau lưng số chín lại chấn động, ngăn cách ánh sáng của con ngươi màu vàng kia quét sạch chiến trường, bảo vệ vô số sinh linh.
Hiện tại, mọi người đều cảm thấy bản thân rơi vào địa ngục, toàn bộ đều sợ hãi và khủng hoảng, nhưng không một ai dám động đậy, chỉ cần có chút dị động trên mảnh đất này, đều có khả năng bị mảnh vỡ đại đạo đầy trời của hai người kia chấn chết!
Âm thanh khàn khàn của Võ Phong Tử vang lên trong hỗn độn, nói: “Nếu như ngươi mượn xác hoàn hồn trở lại, vừa hay giết chết ngươi!”