Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta chính là ta, ngươi suy nghĩ quá nhiều. Chỉ có điều, nếu đã tự đưa chân đến, cũng đừng nghĩ rời khỏi!”
Số chín quát, những lời này khiến tất cả mọi người đều cạn lời, số chín vậy mà đang nhớ thương cặp đùi của Võ Phong Tử?
Giờ phút này, số chín chủ động tấn công, Âm Dương Đồ sau lưng bạo phát ra năng lượng giống như hai vũ trụ, một đen một trắng, ầm ầm chuyển động, quá mức kinh hãi thế tục.
Tinh không vũ trụ hắc bạch thâm thúy vô ngần, tỏa ra ánh sáng vô lượng hướng thẳng về phía Võ Phong Tử mà đánh giết.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, trên bầu trời, đạo thân ảnh kia cũng xông đến, không hề lùi tránh, trong sương hỗn độn cũng có Bánh Xe Thời Quang chuyển động sau lưng ông ta, tỏa ra chùm sáng chói mắt, đánh thẳng về phía trước.
Võ Phong Tử lao xuống, dùng Bánh Xe Thời Quang bảo vệ cơ thể, gia trì thêm bản thân, cả người phát ra ánh sáng rực rỡ, oanh giết thẳng về phía số chín.
Đùng!
Giữa thiên địa phát sinh vụ nổ lớn nhất từ cận cổ đến nay, thiên địa này dường như sắp nổ tung, toàn bộ thế giới đều giống như đã đi đến tận thế.
Vẫn may là hai người kia đã đi đến trên khoảng cách đủ cao, lực công kích lại tập trung dồn vào người đối phương, đồng thời lúc này, dưới mặt đất không biết lúc nào đã có đại đạo kim liên nở rộ, che đậy lại dư chấn năng lượng, ngăn trở lực công kích hắt xuống.
Nếu không phải như vậy, sinh linh sẽ đồ thán, toàn bộ thiên địa đều trở thành tuyệt địa.
Số chín giết đến đỏ mắt, Âm Dương Đồ sau lưng chấn động mạnh, trực tiếp xoay tròn ra ngoài đối chiến với Bánh Xe Thời Quang, loại tiến công này quá đáng sợ.
Đầu tiên là vực ngoại cực kỳ sáng chói, sau đó là lâm vào hắc ám.
Thiên địa cũng bởi vậy mà trở nên ảm đạm, tinh hệ ở thiên ngoại đều đang run rẩy, vũ trụ tinh không đều tiêu tan, khí tức hủy diệt ngập tràn, tất cả đều giống như trở về trạng thái nguyên thủy.
Số chín đang bay lên cao, tiến vào vực ngoại tịch mịch, nơi đó có vô số xác hành tinh, có vô số thi thể chí cường trong lịch sử, đều là những dấu vết do trận quyết chiến tối cường năm đó lưu lại.
Vùng đất này được xưng là “vùng đất bị vứt bỏ ở thiên ngoại”, một khu vực rất cổ xưa, vừa hoang vắng vừa đáng sợ.
Vô số khe nứt hư không, khe nứt vũ trụ màu đen vô tận, còn có mảnh vỡ đại đạo ngang dọc chằng chịt, đây chính là một mảnh thế giới tử vong, tất cả đều tràn ngập tính hủy diệt.
Lô đen thì cũng thôi, nhưng những vết nứt vũ trụ cũng khe hở hư không đều không thể tự động khép kín, vĩnh viễn dừng lại ở đó.
Chỉ có chiến đấu ở nơi này thì hai người mới có thể hoàn toàn không lo bó tay gò chân, nếu như dẫn đến biến cố gì không tốt cũng không sao, cũng không cần phải kiêng kỵ khi khiến tinh hải tối lại, sợ làm dải tinh không rơi xuống.
“Võ Phong Tử, đưa chân qua đây!” Số chín quát lớn, tóc tai bù xù xõa tung, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén đã rời khỏi vỏ, bá đạo cực kỳ, khí tức phát ra lúc này cũng giống như cương châm, cho dù cách không gian vạn tỷ dặm thì cũng có thể khiến tiến hóa giả trên đại địa cảm thấy nhục thân và linh hồn đều đang đau đớn.
Chỉ cần nhớ đến y, muốn theo dõi y, liền cảm ứng được loại khí tức này, loại khí tức đang trấn sát vạn vật thế gian.
NHất niệm sinh ảm, chiếu rọi giữa vạn vật càn khôn!
Số chín quá mức đáng sợ, quả thật là “sống ở trong lòng người”, có thể sinh cảm hiển hóa, cơ mặt ở khắp mọi nơi, nếu thực sự buông bỏ phát huy hết thảy, có lẽ không gì là không làm được.
Hai người cùng nhau xông lên, phát sinh ra va đập mạnh, cảnh tượng dọa người nổ ra, trong mảnh đất bị vứt bỏ ở thiên ngoại xảy ra một trận bá chiến tối cường chưa từng có từ thời cận cổ đến nay.
Bánh Xe Thời Quang cắt đứt vĩnh hằng, quét ngang qua số chín, muốn đem số chín chặt đứt, nhìn kỹ lại, không gian cũng giống như một tờ giấy, căn bản không đáng chú ý.
Mà âm dương định vạn vật, chiếu rọi vĩnh hằng, thiên đồ sau lưng số chín cũng xoay tròn, nhanh chóng quét ngang qua đó.
Ầm!
Cả hai bay ngược ra ngoài, đại địa quét ngang qua vùng đất bị vứt bỏ ở thiên ngoại, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, giống như có vô số ma chủ đang tụng kinh, có hàng tỉ phật đà đang thiện xướng, khiến chúng sinh phải sở hại, đều không nhịn được cúi xuống dập đầu.
Trên mặt đất, rất nhiều tiến hóa giả đều cảm nhận được hồn quang chập trùng, loại kịch chiến cấp độ này, cho dù là không gian đã cách xa cả tỷ dặm cũng khiến bọn họ run lẩy bẩy.
Sau một lát, sau lưng Võ Phong Tử đột nhiên xuất hiện một đôi cánh Thiên Hoàng, đây chính là diệu thuật chí cường của tộc Phượng Hoàng mà ông ta đã lấy được sau khi tiêu diệt hoàng triều bất hủ do nhất tộc Bất Tử Điều sáng lập ra!
Trong nháy mắt, Võ Phong Tử giống như chủ nhân của thiên địa, sau lưng là đôi cánh bất tử, quả thật không gì không làm được, đồng thời còn mang theo Bánh Xe Thời Quang lao xuống, muốn giết chết số chín.
Số chín huy động hai tay, trực tiếp đánh ra một quyền ấn mang phong cách cổ xưa, mang theo khí tức dời non lấp bể mà đến, xuyên thẳng qua màn sáng phía trước, muốn đánh xuyên cơ thể Võ Phong Tử.
“Diệu thuật của Lê Đà, xác thật ngày càng giống ngươi!” Võ Phong Tử âm điềm nhiên nói.
“Diệu thuật của y là do số bốn dạy, là đệ tử của chúng ta, tất nhiên là giống, ngươi vẫn nên đưa chân đến đây đi!” Số chín quát.
Ầm ầm!
Một quyền này đánh xuyên qua màn sáng, cả hai chém giết kịch liệt, nơi kia trở thành khu vực tịch diệt của đạo, quá khủng bố, ngay cả quỹ tích của đại đạo cũng bị chém đứt, đều bị đánh tan.
Một lát sau, Võ Phong Tử hạ thấp khoảng cách với mặt đất, đây là muốn tiếp cận đại địa dương gian, có xu thế quay trở lại chiến trường tam phương!
Trên mặt đất, vô số người run lẩy bẩy, loại sinh vật cấp số này một khi trở lại chiến trường tam phương, chém giết như thế, trên mặt đất chắc chắn sẽ không có người nào có thể sống sót, tất cả đều chết sạch.
Mọi người sợ hãi.
Vù vù!
Thời khắc mấu chốt, số chín lại chuyển động Âm Dương Đồ, quét ngang bầu trời, cắt đứt thiên địa, ngăn trở con đường trở lại của Võ Phong Tử, lại lần nữa đem chiến trường chuyển đến thiên ngoại.
Trên chiến trường, một số tiến hóa giả trông thấy cảnh này đều lệ nóng doanh tròng, gần như rơi nước mắt.
“Y đang che chở chúng ta? Cảm thiên động địa.”
Có người nói nhỏ, số chín đây là đang bảo vệ bọn họ, tránh cho bọn họ rơi vào kết cục chết oan chết uổng.
Long Đại Vũ cũng vừa khéo đứng ở khu vực ấy, không khỏi sờ lên chỗ mông bị tróc vảy của mình, đến bây giờ vẫn còn lưu lại thủ ấn rướm máu, đây chính là kết quả của lần trước để lại, khi cậu ta ở sau lưng Sở Phong đi đến trước mặt số chín muốn nịnh nọt.