Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sinh linh kia chính là cường giả trong cấm khu sao? Muốn tránh thoát cũng không thể, lần nữa bị ép trở lại trong chiến trường.
Một màn này khiến vô số người chấn động.
Rất nhiều người đều cho rằng, danh sơn đệ nhất xác thực đã chuyển sang thế chủ động, bắt đầu một trận thịnh yến huyết sắc?
Trên chiến trường tam phương, bất luận là Thiên Tôn Tề Vanh hay là đám người Hạo Nguyên, hoặc tiến hóa giả thuộc trận doanh Thiêm Châu cùng Hạ Châu, tâm tình lúc này đều vô cùng kích động.
Về phần mấy người như Tứ Kiếp Tước Kiếp Minh và gã đánh xe đến từ Hỗn Độn Uyên, lúc này sắc mặt đã tái nhợt, nói không ra lời, rốt cuộc cũng không còn khí phách giống như ban nãy, tận mặt nhìn thấy một màn như vừa rồi, bọn chúng đều trầm mặc.
Bên người Sở Phong có Vũ Thượng Thiên Tôn, hiện tại hắn cảm thấy vô cùng an tâm.
“Biết tại sao Cửu tổ lại vội vàng quay về danh sơn đệ nhất không? Bởi vì huyết thực có thể ăn đã đi vào rồi, y là sợ bị mấy vị tổ sư khác tranh giành ăn hết.”
Sở Phong ngày càng thả lỏng, thậm chí có chút buông thả chính mình, hai tay chắp ra sau lưng, dạo bước ở nơi này, gật đầu chắp tay với người nọ, đối đầu thăm hỏi với người kia.
Đám Thần Vương Xích Phong và Kiếp Minh đều cảm thấy không thoải mái, bởi vì Sở Phong dạo bước ở ngay trước mặt bọn họ, thỉnh thoảng còn vỗ đầu vai của bọn họ, đây là đang khiêu khích sao?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của hắn, gương mặt kia chính là sự đồng tình, đây là kẻ bề trên đang thăm hỏi và an ủi kẻ thất bại?
Mấy sinh vật như Tứ Kiếp Tước Kiếp Minh và sinh linh đến từ Hỗn Độn Uyên đều cảm thấy bản thân giống như cắn trúng mấy cái giày thối, càng khó chịu hơn so với ban nãy.
Thực sự muốn vung lên một chưởng tát vào mặt Tào Đức, cái thần thái an ủi đồng tình quỷ dị kia của hắn quả thật quá châm chọc người.
Chỉ có điều, cạnh hắn lại có Vũ Thượng Thiên Tôn áp trận, ở sát bên người Tào Đức, bọn họ dù muốn cũng không dám vọng động, ai nấy đều cảm thấy da mặt phát tê.
Sự thật thắng hùng biện, tổ tông bọn họ thất bại, danh sơn đệ nhất thiên hạ sâu không lường được, tóm lại mà nói, đối phương xác thực là kẻ chiến thắng, mà bọn họ chịu thất bại đáng sợ.
Lúc này, Sở Phong quả thật có chút buông thả bản thân, một đường “thăm hỏi” lần lượt, mỗi một lần đều vỗ vai người bị hại cùng với kẻ thất bại.
Đám Thần Vương Xích Phong, Côn Long hay Vân Thác bị vỗ vai thì cũng thôi đi, ngay cả Thiên Tôn Xích Hư, lão tổ của tộc Thập Nhị Dực Ngân Long cũng đều không thoát khỏi ma trảo của hắn, suýt chút nữa đã bị vỗ vai hai lần.
Nhưng cuối cùng Sở Phong cũng không hoàn toàn thả lỏng, phút cuối cùng vẫn thu tay về.
Đồng thời, sau khi hắn “thăm hỏi cùng an ủi” đám người Kiếp Minh, lại đưa tay về phía dòng chính của tộc này, ví dụ như Kiếp Vô Lượng – huyết mạch nòng cốt của tộc Tứ Kiếp Tước.
Nhất là lúc cuối cùng, sau khi hắn đập xong vai của mấy người đến từ Hỗn Độn Uyên, nhìn thấy một mặt chết lặng của bọn họ, lại muốn đi đập đầu vai của vị đại tiểu thư tộc này.
Hành động này chẳng khác nào đã chọc trúng tổ ong vò vẽ, gương mặt của mỹ nhân tuyệt sắc lập tức phát lạnh, trên dung nhan khuynh thành hiện lên gân xanh, nốt ruồi son trên trán ngày càng phát sáng, mảnh vỡ pháp tắc lưu chuyển, đằng đằng sát khí!
Một đám người đang nhìn Sở Phong, toàn bộ đều hóa đá.
Không cần nói đến những người khác, ngay cả Kiếp Vô Lượng của tộc Tứ Kiếp Tước và tằm béo đến từ Tằm Tang Cốc đều cảm thấy câm nín, da mặt co giật không thôi, không ngờ Tào Đức lại dám đụng vào nữ nhân đến từ Hỗn Độn Uyên – tuyệt địa khủng bố thiên hạ, lại còn đi vỗ đầu vai người ta, Tào Đức này thực đúng là...
Sắc mặt Y Ngọc lạnh lẽo đến cực hạn, nói: “Ngươi thật cảm thấy chúng ta đã bại sao, cái gì là cấm địa, dựa vào đâu để hiệu lệnh thiên hạ, vì sao có thể trường tồn vạn cổ? Cho dù thiên địa này có bị hủy diệt, tộc ta vẫn tồn tại, không có bản lĩnh, không có chuẩn bị từ sau, làm sao có thể trường tồn cùng thời gian!”
Thần sắc Sở Phong biến đổi, hắn đã sớm cảm nhận được, cho dù sắc mặt của đám người Kiếp Minh đều trắng bệch, thế nhưng dòng chính nòng cốt đến từ tuyệt địa như Kiếp Vô Lương, Y Ngọc vấn trấn định như cũ, điều này tự nhiên có chút cổ quái, cho nên hắn mới làm như vậy để kích thích mấy người này, muốn tìm tòi thực hư.
Hiện tại, quả nhiên đã nghe thấy tin tức xấu.
“Hôm nay tuy có chuyện ngoài ý muốn, nhưng thắng bại vẫn chưa định ra đâu!” Y Ngọc ung dung lên tiếng.
“Vậy sao?” Sở Phong đáp lại, ban nãy nói cái gì, danh sơn đệ nhất thiên hạ xảy ra vụ nổ lớn, phù hiệu đại đạo vô tận nở rộ, giống như vũ trụ tinh đấu hiển hiện, xếp thành hàng dày đặc, khiến thiên địa chấn động kịch liệt, còn phát ra âm hợp đạo hùng vĩ.
Tinh không đều đang ảm đạm, đều run rẩy không ngừng.
Giờ khắc này, vấn đề đang diễn ra trong danh sơn đệ nhất quả nhiên rất nghiêm trọng, sinh vật đến từ cấm địa ai nấy đều giống như ma tôn đi trước kỷ nguyên, huyết quang như biển, che phủ cả khu vực này, đập vào mắt đều là một mảnh đỏ tươi, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ của bọn họ.
Những người này quá đáng sợ, tự mình sừng sững một phương, giống như bám rễ trong năm tháng khai thiên tích địa, năng lượng cơ thể rất mãnh liệt, khí tức bàng bạc, chân thân hiển hóa, thiên địa đều đang rạn nứt, đều muốn hủy diệt!
“Mấy người các ngươi, thật sự muốn tiếp tục sao? Sau khi thiên địa hủy diệt, tộc ta đều trường tồn, các ngươi tin chắc tử chiến đến cùng?”
Một sinh linh lãnh khốc vô tình ở đó lên tiếng, không có lấy một tia tâm tình chập chờn, sừng sững ở trên cao nguyên huyết sắc trong danh sơn đệ nhất, thần uy cái thế!
Mái tóc người này bay loạn, hư không đều bị chúng cắt đứt.
Lúc này số chín rất nghiêm túc, trong tay cầm một chiếc cờ lớn, đứng ở tận cùng đại địa, xa xa giằng co với bọn họ, khí chất của y trở nên hoàn toàn khác biệt khi đu cùng với đám người Sở Phong.
Số chín hiện tại không giận mà uy, giống như đại ma tôn chủ giáng thế, năng lượng quang diễm ngập trời, đằng sau lưng của y chính là một Âm Dương Đồ khổng lồ đang chậm rãi xoay chuyển, trấn áp thế gian!
Số chín lãnh đạm nói: “Bao nhiêu năm qua, các ngươi cẩn thận tìm kiếm, cẩn thận thăm dò, thậm chí không tiếc sử dụng mỹ nhân kế, không phải chính là muốn tìm hiểu đoạn truyền thuyết từ nơi này của chúng ta hay sao, những năm tháng ấy, còn cả người kia? Ngày hôm nay nếu đã đến thì cũng đừng hòng đi, tất cả đều ở lại cho ta!”
Khi y đề cập đến đoạn truyền thuyết kia, những năm tháng kia và những người kia, bên trong danh sơn đệ nhất đều ầm ầm chấn động, bên trong mặt cắt trơn nhẵn giống như có gợn sóng tản ra, có tiếng nổ oanh minh.