Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2699 - Chương 2700: Một Câu Thành Sấm (2)

Thánh Khư Chương 2700: Một câu thành sấm (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Người kia là đang muốn có người sánh vai cùng mình đi chinh chiến, hay là đang tưởng niệm một số người?

Sau đó, hết thảy mọi thứ đều biến mất, phảng phất cái gì cũng chưa từng xảy ra, thậm chí còn khiến cho ký ức của người ta trở nên mơ hồ, những hình ảnh nhìn thấy nghe thấy được lúc nãy đều dần dần nhạt đi trong tiềm thức.

“Giống như là... không tồn tại trong cổ sử.”

“Nhưng người ấy thực sự từng tồn tại!”

Mấy người số chín đều kêu lớn, lão lệ lăn xuống, ngửa đầu lên trời mà thét dài.

Cuối cùng, bọn y đều cảm thấy tuyệt vọng, đang tự hỏi, phải chăng bản thân đã nghe được tiếng rỗng chấn thế kia.

“Năm đó...”

“Không cần nói nữa! Ta tin tưởng ngài vẫn còn sống, nhất định sẽ tái hiện trở về, chung quy sẽ có một ngày quay lại!”

Cuối cùng, bọn y quyết định phong tỏa lại ngọn núi, tầm ảnh hưởng của trận chiến này quá to lớn, bọn y phải thận trọng chỉnh đốn lại nơi này, càng phải đi tìm hiểu một vài chuyện xưa.

Số bốn, số năm và số tám đến nay vẫn chưa trở về, chính là đang tìm kiếm vết tích của một số người, muốn vạch ra một vài chân tướng đáng sợ năm đó.

Chiến trường tam phương, hàng triệu tiến hóa giả đều trừng mắt quan sát các loại dị tượng nổ ra ở danh sơn đệ nhất, một hồi là kiếm khí xung thiên, một hồi lại là hắc ám che phủ trên trời dưới đất.

Các loại cảnh tượng, các loại năng lượng lưu chuyển, cho dù không tác động đến chiến trường nơi này, thế nhưng cũng khiến rất nhiều tiến hóa giả run rẩy không thôi, bắp chân đều bị chuột rút, triệt để ngã ngồi ra đất.

Bên cạnh đó, thiểm điện trong hư không cũng ầm ầm vang dội, ngẫu nhiên còn có cả dị tượng mưa máu trút xuống, cảnh tượng kinh hãi thế tục, rung động các tộc trong dương gian.

Cuối cùng thì nơi đó cũng hoàn toàn an tĩnh, trận chiến kia đã có kết quả sau cùng.

“Hạ màn rồi, hết thảy đều kết thúc, danh sơn đệ nhất bị xóa tên từ đây!”

Kiếp Minh – Thần Vương đánh xe đến từ tộc Tứ Kiếp Tước, lúc này gã đang rống lớn một câu như vậy, âm thanh chấn động trời cao, khiến hai tai của người nghe đều ù ù rung động.

“Đúng a, hết thảy đều kết thúc rồi, danh sơn đệ nhất có rất nhiều bí mật, nơi đó cất giấy con đường trọng yếu nhất của dương gian, cho dù hiện tại vẫn chưa cần đến, cũng có thể tìm kiếm nhưng đường khác, nhưng mà mảnh đất kia chung quy vẫn chôn giấu không ít chuyện xưa, còn có bàn án lớn nhất năm đó, nhất định phải mở ra.”

Có người lên tiếng phụ họa, nâng bước đi qua bên này.

Kia chính là một đôi chủ tớ, là hậu nhân huyết mạch nòng cốt đến từ Tịch Diệt Lĩnh.

“Danh sơn đệ nhất thiên hạ đã bị hủy diệt, từ nay trở thành bụi bặm trong lịch sự!” Lúc này, ngay cả truyền nhân Y Ngọc đến từ Hỗn Độn Uyên cũng cảm thán một câu, dung nhan tuyệt sắc hiện lên vẻ phức tạp.

Nhất tộc này cùng danh sơn đệ nhất từng có ân oán dây dưa, năm xưa tổ thượng của cô ta – một vị mỹ nhân tuyệt sắc từng có gút mắc với đại hắc thủ thời tiền sử Lê Đà.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía Sở Phong đang đứng ở đó, đều tiếp cận thực thể hóa, cực kỳ lạnh lẽo.

Toàn bộ chiến trường đều an tĩnh, sau khi danh sơn đệ nhất bị hủy diệt, Tào Đức còn có nơi nào dung thân? Không khí trong hiện trường lúc này đều vô cùng vi diệu!

“Ánh sao ngày hôm nay đặc biệt xán lạn!” Lại có người lên tiếng, nâng bước đi lên phía trước, đó là một nam một nữ, cũng là đệ tử đến từ cấm địa.

Huyết mạch nòng cốt của Tinh Vũ Thiên có hai người đi đến, nam tử anh tuấn, nữ tử lãnh diễm, bọn họ đều dùng tư thái cao ngạo nhìn xuống quần hùng, bễ nghễ phía trên tất cả mọi người.

Trước đó không lâu, bí thuật đáng sợ của Tinh Vũ Thiên từng được triển hiện, tinh hà trên trời trút xuống, che phủ cả đệ nhất sơn, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Đáng tiếc, bọn họ lại không biết khi ánh sáng nghịch thiên chói mắt cuối cùng kia phát ra, thực chất chính là một đạo kiếm quang, chính nó đã chém diệt hết thảy, ngay cả tổ đình nhà bọn họ cũng bỉ bổ xuyên.

Người ở nơi này, cho dù là Thần Vương hay Thiên Tôn, lúc này đều khó mà thấm nhuần chân tướng, không biết một màn vừa rồi chính là uy lực của một kiếm kinh thiên, nghịch thiên tiến đến, chém giết hết thảy kẻ địch!

Rất nhiều người đều cho rằng đó là tinh hà đổ xuống, xuyên qua trên trời dưới đất, sau đó đốt cháy hừng hực, chiếu sáng thông thiên!

Về sau, cho dù cũng có rất nhiều người cảm ứng được kiếm khí, nhưng sinh linh của tộc Tứ Kiếp Tước lại ngạo mạn tự phụ, chỉ cười mà không nói.

Bởi vì bọn chúng cho rằng, đây chính là uy lực của Tứ Kiếm Khai Thiên của tộc nhà mình, chính nó đã quét ngang trên trời dưới đất, không sinh vật nào có thể ngăn cản, là tuyệt học trấn thế chân chính!

Người của Tinh Vũ Thiên đến rồi, hậu nhân của Tịch Diệt Lĩnh cũng đã tới, đều là sinh linh đến từ cấm khu của dương gian, khiến cho mọi người ý thức được liên minh công phá đệ nhất sơn đến tột cùng khủng bố đến mức độ nào!

Trong lòng Sở Phong phát sầu, cảm thấy đau đầu không thôi, có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không biết kết quả chân chính của trận chiến trong danh sơn đệ nhất, nhưng mà sau khi nhìn thấy con cháu của cấm địa không ngừng xuất hiện, trong lòng của hắn tất nhiên trầm hẳn xuống.

Những cấm địa liên thủ với nhau còn nhiều hơn những gì hắn tưởng tượng, chân chính mà nói, hoàn toàn có đủ khả năng để tiêu diệt danh sơn đệ nhất.

Hiện tại đại chiến đã rơi xuống hồi hết, ai cũng cảm thấy danh sơn đệ nhất đã xong đời!

Ngay cả Sở Phong cũng cảm thấy khổ tâm, theo lẽ thường mà suy đoán, hắn cũng cho rằng kết quả sẽ là lành ít dữ nhiều, lo lắng thay cho số chín, cũng thở dài vì danh sơn đệ nhất.

Nhưng giờ khắc lúc này, tình huống có ra làm sao thì Sở Phong cũng tuyệt đối không cúi đầu, thua thế không thua người, hắn rất bình tĩnh trấn định mà lên tiếng: “Các người tin chắc cường giả nhà mình thắng rồi? Ta thấy, các ngươi có thể ấp ủ một chút hy vọng, nhưng cũng phải chuẩn bị tinh thần khóc lớn đi, đau khổ thành tiếng cũng không sao, sẽ không có ai cười nhạo các người đâu.”

“Ngươi nói cái gì!” Kiếp Minh đến từ tộc Tứ Kiếp Tước nghe thấy vậy liền quát lớn, tuy gã chỉ là người đánh xe, nhưng thực lực cũng là Thần Vương, sau khi danh sơn đệ nhất bị hủy diệt liền khó mà tiếp tục nhẫn nhịn, không thể nhìn nổi đệ tử của ngọn núi kia chết đến nơi còn dám khua môi múa mép như thế.

Sở Phong chắp hai tay sau lưng, giờ khắc này hắn thực sự là gắng gượng chống lấy, tuyệt đối không nhận yếu thế, hắn nói tiếp: “Nghe không hiểu ý của ta hả, trưởng bối của các người đều chết cả rồi, bị giết chết bên trong danh sơn đệ nhất, chết đến sạch sẽ, toàn bộ đều bị diệt, các ngươi có thể khóc tang được rồi.”

Bình Luận (0)
Comment