Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phốc! Phốc!
Đôi nam nữ trẻ tuổi kia lập tức phun ra máu tươi, há miệng hướng ra ngoài mà phun, tâm tính hỏng bét, cả người đều sắp điên dại, đây là kết cục mà bọn họ không cách nào thừa nhận nổi, sau đó lại bị Sở Phong chế nhạo cùng khiêu khích như thế, trước mắt đều hóa thành màu đen, cả người lảo đảo, thân thể không ngừng lay động.
Sau đó, Sở Phong lại cất bước, đi đến trước mặt mỹ nhân tuyệt sắc của Hỗn Độn Uyên đang đứng cách đó không xa – Y Ngọc, nhẹ giọng lên tiếng: “Nhà của ngươi... nguyên bản chính là hố to!”
Quần chúng: “...”
“Ta #&*##$...” Y Ngọc đầu tiên là sụp đổ, sau đó lệ nóng chảy dài trên má, cô ta không biết tình hình hiện tại của gia tộc ra làm sao, chỉ có điều, sau khi trông thấy thảm trạng của Tinh Vũ Thiên và Tịch Diệt Lĩnh, chỉ sợ nhà mình cũng không tốt hơn được.
Một đám sinh vật đến từ cấm địa đều run rẩy không thôi, trong lòng hoàn toàn nổ tung, cả người đều đang co giật, mỗi người đều có cảm giác bầu trời nhân sinh đang sụp đổ, trong lòng tràn ngập mây mù, đây là kết cục mà bọn họ khó có thể chấp nhận nổi.
Lại thêm vào đó tên đại ma đầu vừa đáng hận vừa không biết xấu hổ - Tào Đức, vẫn đang lần lượt nhắc nhở bọn họ, rằng nhà các người có hố to, ai mà chịu được a?!
“Tất cả đều là hố lớn a!” Sở Phong cảm thán.
Một đám người nghe vậy, nội tâm hoàn toàn tan vỡ.
Gió lạnh thổi qua cả vùng chiến trường rộng lớn, mang theo âm thanh nghẹn ngào, cờ lớn phần phật đứng sừng sững trên mảnh đất lạnh lẽo cứng rắn màu đỏ sậm, từng trận mây mù nổi lên.
Trên chiến trường tam phương có rất nhiều người, nhưng lúc này lại lặng ngắt như tờ.
Tin tức kia quá khiếp người, cấm địa bị người ta đánh thành hố lớn? Cái này có khác gì thần thoại trong thần thoại, quá kinh hãi thế tục, lúc đầu mọi người quả thật không dám tin tưởng.
Nhưng là, đại chiến đã hạ màn, kết quả cuối cùng của trận chiến đã được sinh vật trong cấm khi đích thân lên tiếng thừa nhận, còn khẩn cấp liên hệ với đệ tử nhà mình, bảo bọn họ nhanh rút lui.
Danh sơn đệ nhất chắc chắn sẽ uy chấn thiên hạ!
Đánh tan cấm địa liên minh, đây là chiến tích huy hoàng cỡ nào?
Lúc này, Kiếp Vô Lượng tộc Tứ Kiếp Tước, Y Ngọc của Hỗn Độn Uyên, đôi nam nữ trẻ tuổi đến từ Tinh Vũ Thiên, toàn bộ đều tái nhợt cả mặt, không còn một tia huyết sắc.
Trong tộc cấp tốc đưa tin khiến bọn họ chấn động không thôi, cả người đều đang run rẩy, phải biết là bọn họ chính là dòng dõi cao cao tại thượng của cấm địa, tộc nhân ngạo nghễ trên nhân gian, có thể hiệu lệnh thiên hạ.
Nhưng ngày hôm nay, tất cả đều đã thay đổi. Tổ đình nhà bọn họ bị đánh xuyên, chỉ còn khu vực biên giới là sót lại, không biết còn được bao nhiêu tộc nhân còn sống?
Đây chính là bước ngoặt lớn trong vận mệnh của tộc đàn, những tộc nhân còn sót lại liệu có thể tiếp tục tung hoành thiên hạ sao?
Đám người Chử Húc, Kiếp Vô Lượng ngay lập tức muốn chạy trốn, giờ phút này bọn họ đã mất đi tất cả, vùng chiến trường đây đã trở thành khu vực nguy hiểm, cũng chẳng còn là địa phương mà bản thân có thể muốn làm gì thì làm nữa.
Từ nay về sau, mỗi một cử chỉ và ngôn từ của bọn họ sẽ phải cẩn trọng, không còn cách nào bễ nghễ thiên hạ, tổ đình của cấm địa bị đánh thành lỗ thủng lớn, chuyện này đại diện cho sự suy bại trực tiếp nhất của một tộc.
“Xin mời các vị xuất thủ, hạ xuống vài người!” Sở Phong quát lớn.
Hắn muốn mời mọi người cùng nhau công kích sinh vật đến từ cấm địa, khiến mấy người này lưu lại toàn bộ.
Thế nhưng, sắc mặt của đám người Thiên Tôn Tề Vanh lại thay đổi, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao thì đó cũng là sinh vật đến từ cấm khu, từ hàng trăm ngàn năm trước đến nay vẫn giống như ngọn núi đè chặt trên trái tim mọi người, khiến các tộc phải kiêng kỵ.
Cho dù ngày hôm nay mấy cấm địa như Tịch Diệt Lĩnh, Tinh Vũ Không có bị kiếm khí thông thiên xuyên qua, nhưng mà những người khác cũng không dám vọng động, đây chính là uy danh cùng trấn nhiếp được lưu lại từ năm dài tháng rộng, từ đời này qua đời khác.
Ngoài ra, ngộ nhỡ có cá lớn lọt lưới, nếu thực sự nhảy ra một cường giả chí cường, vẫn có thể huyết tẩy sơn hà như cũ, khiến người ta chịu không nổi.
Không chỉ có vậy, còn có làn sóng năng lượng đáng sợ đang dập dờn, có huyết khí cuồn cuộn, lúc này đang truyền tới từ chiến trường cấm địa, trước tiên là cuốn đi mấy đệ tử đến tử nhà mình, sau đó xông thẳng về phía Sở Phong mà tấn công.
Ầm ầm!
Vũ Thượng Thiên Tôn xuất thủ, lão nhân thực sự đứng về phía Sở Phong, bất luận là thời khắc nào, không cần biết thế cục sự việc diễn biến ra sao, ông đều thật tâm thật ý ra tay che chở hắn.
Giữa màn chấn động giao phong kịch liệt, huyết khí cuồn cuộn nọ rút đi, đồng thời cũng không ham chiến, không thực sự dám triệt đệ hạ tử thủ, tung ra một kích liền trốn mất dạng!
Đám người đến từ cấm địa như Kiếp Vô Lượng, Y Ngọc, Chử Húc đều biến mất, có sinh linh cấp Thiên Tôn đến cứu bọn họ đi!
Thân thể Vũ Thượng Thiên Tôn khẽ động, sắc mặt nghiêm túc, cũng không đuổi theo đánh giết, thân thể của ông vẫn tản ra quang hoàn nhu hòa như cũ, che chở lấy Sở Phong ở trong.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, thời khắc như vậy, loại hoàn cảnh như trước mắt này, sinh linh cấp Thiên Tôn trong cấm khu vẫn như cũ đuổi đến, hoặc là nói bọn họ vốn dĩ chính là đang ở ngay bên cạnh chiến trường, lúc này ra tay cứu những đệ tử kia.
Có người vui mừng, may mà bản thân không xông lên vây bắt sinh vật của cấm địa, vẫn chưa đắc tội bọn họ, tâm tình lúc này kích động không thôi, quả nhiên là côn trùng trăm chân chết vẫn còn cứng.
Nhưng mà, mọi người cũng đã nhìn ra, vị Thiên Tôn đến từ cấm địa kia căn bản không dám trì hoãn thời gian, không đập nồi dìm thuyền (1), quyết một trận dũng khí tử chiến, chỉ vừa mới tiếp xúc đã hoảng sợ bỏ chạy.
(1)Đập nồi dìm thuyền: Nguyên bản là ‘phá phủ trầm châu’, chỉ hành động quyết đánh đến cùng. Dựa vào điển tích như sau: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không còn đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Danh sơn đệ nhất nằm trong địa phận của Hạ Châu, cùng một châu với chiến trường tam phương.
Hiện tại có thể hiện thân cứu người, vị tiến hóa giả cấp Thiên Tôn kia hẳn là cũng bồn chồn không thôi, sợ lão quái vật của danh sợ đệ nhất đang ở xung quanh, không biết có thê còn sống mà rời đi hay không.
Rất là đáng tiếc, Sở Phong cảm thấy tiếc nuối không thôi, không thể bắt những người kia lưu lại.