Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có người rung động, cũng có người sợ hãi, có người lại hưng phấn kích động không thôi. Một ngày này, các nơi dương gian đều nhiệt tình nghị luận, đang đàm luận về danh sơn đệ nhất thiên hạ.
Trong đó, những người tham gia đánh cuộc kết quả đại thế, ngày hôm nay đều khóc không ra nước mắt, phải bồi thường rất thê thảm.
Ai có thể ngờ được danh sơn đệ nhất thiên hạ có thể lật ngược ván cờ? Hơn nữa còn hung mãnh đến rối tinh rối mù như vậy.
“Tào Đức, ta muốn gả cho chàng!”
Thời khắc nơi nơi đều ồn ào, Sở Phong tất nhiên cũng nổi danh, thân là đệ tử duy nhất của danh sơn đệ nhất còn hành tẩu ở bên ngoài, muốn không khiến người ta chú ý cũng không được.
Một số thiếu nữ lớn gan còn kêu gào ồn ào trên internet, các loại phát thanh, dẫn đến không ít chủ đề.
“Tào Đức, ta nguyện ý cùng chàng ngắm nhìn ánh bình minh vào mỗi sáng sớm!” Bên trên một tòa nhà cao chọc trời, một vị thiếu nữ cấp nữ thần quốc dân được vô vàn người hâm mộ, lúc này cũng lớn tiếng hô.
Câu này còn bị người ta đem ra giải thích, nói đây thực chất là đang thông báo rất văn nghệ, ý là mỗi ngày tỉnh lại sau khi ngủ chung... cùng nhau ngắm nhìn bình minh.
Rất nhiều người đều không biết nói gì, cũng có thiếu nữ khác mắng người đọc xuyên tạc, quá không biết xấu hổ.
“Tâm ta đều tan nát, Vu Mị nữ thần bày tỏ thái độ như thế, một ngày này, danh sơn đệ nhất đánh xuyên tổ đình của mấy cấm địa, mà câu nói của nữ thần quốc dân Vu Mị lại khiến thanh xuân ta sụp đổ.”
Có người kêu rên.
Mặc kệ là vô tình đùa giỡn cũng được, cố ý chế tạo chủ đề để hấp dẫn lượt truy cập cùng tương tác cho bình đài nhà mình cũng được, nói tóm lại, việc có nghị luận đến Tào Đức quả thực rất rất nhiều.
Năm đó danh sơn đệ nhất thiên hạ đi ra một Lê Đà, hiện tại lại đi ra một Tào Đức, rất nhiều người đang suy đoán, rốt cuộc Tào Đức có thể đi xa được đến đâu, có thể đi đến cảnh giới nào, một số đại giáo đều đang đánh giá, cũng đang nóng mắt mong chờ.
“Tiểu cô, không thì người gả cho Tào Đức cũng được a.” Trên chiến trường tam phương, ngay cả Tiêu Dao cũng âm thầm truyền âm nói với cô cô nhà y như vậy, tất nhiên trong lời nói còn mang theo ngữ khí trêu chọc.
Nữ Thần Vương của Đạo Tộc – Tiêu Thi Vận lườm y một cái, sau đó lấy tay véo lỗ tai của y, khiến y lập tức kêu thảm.
“Tiểu cô, ta thực sự cảm thấy hai người rất xứng đôi, cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt (2), nên cẩn trọng suy tính một chút!” Tiêu Dao mặc dù kêu thảm không ngừng, nhưng vẫn ngoan cố, trưng ra dáng vẻ vịt chết còn mạnh miệng, âm thầm đề nghị.
(2)Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: nhà ở ven hồ được thưởng trăng đầu tiên, ý chỉ sự thuận tiện, có lợi thế hơn những người khác, ý nghĩa cũng giống như câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Khắp nơi trong thiên hạ đều đang đàm luận, nghị luận vô cùng sôi nổi, cả thế gian không hề yên tĩnh, danh sơn đệ nhất, số chín, kiếm khí thông thiên, người kia trong truyền thuyết, nhưng Tào Đức lại trở thành một điểm không giống trong vấn đề, tự mình trở thành từ khóa mấu chốt!
Nhất là trong một số lĩnh vực, nhất kiếm vắt ngang cổ kim kia, cùng với người nọ trong truyền thuyết, đều giống như dẫn đến động đất cấp mười hai.
Có một số hoạt thi sống trong năm dài tháng rộng, bị chôn vùi không biết bao nhiêu tuế nguyệt bên dưới danh sơn đại xuyên, lúc này đã tỉnh lại từ giấc ngủ say, âm u cảm thán, sau đó liên hệ với một số lão gia hỏa cũng sống từ đời cổ lão không gì sánh được, tất cả đều thương lượng, đang bí mật nghị luận cùng nhau.
Khi các nơi đều ồn ào xôn xao, Sở Phong xoay người, hắn phải mau chóng chạy về danh sơn đệ nhất, đi gặp số chín.
Bởi vì, đối với hắn mà nói, không có cái gì có lực hấp dẫn hơn địa phương này, hơn nữa, tình hình bên ngoài hiện tại cũng không mấy thái bình là bao.
Lúc này Sở Phong đã trở thành tiêu điểm, bị các tộc nhìn chằm chằm.
Có rất nhiều sự tình Sở Phong muốn đứng trước mặt số chín mà hỏi rõ tường tận.
Sở Phong động thân, hắn rất cẩn thận, bời vì hiện tại cả thế gian đều đang chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào danh sơn đệ nhất thiên hạ, hắn thân là đệ tử đang hành tẩu bên ngoài, rất nhiên phần lớn ánh đèn đều sẽ chiếu vào hắn, bị các nơi xoi mói.
Điều này vô cùng nguy hiểm, dù sao thì hắn cũng không phải đệ tử chân chính của danh sơn đệ nhất, hiện tại hắn đang chuẩn bị đi “chứng thực” một chút.
Nếu như có tòa dựa lưng là số chín, có danh sơn đệ nhất thiên hạ có thể đục thủng tổ đình của mấy cấm địa làm môn phái, vậy thiên hạ này còn chỗ nào mà hắn không thể đi? Sau này còn có ai dám gây sự với hắn!
Cho dù hắn có hướng ra ngoài mà hô lớn, tiểu gia đây chính là kẻ buôn người Sở Phong, tiểu gia chính là một trong những tội phạm bị truy nã khét tiếng nhất dương gian – Cơ Đại Đức, e là cũng chẳng có người nào dám vây bắt hắn.
Nếu thực sự đến thời khắc đó, dương gian có chỗ nào mà hắn không thể đi? Cuối cùng cũng không cần thời thời khắc khắc đều né tránh.
Đến lúc đó, sau khi báo được đại thù của tiểu âm gian, hắn sẽ nhàn rỗi tu hành, thỉnh thoảng đi tìm đám Đại Hắc Ngưu và lão Lư uống rượu, hoặc là đi tìm tiểu cô của Tiêu Dao, đi tìm tiểu muội của hầu tử để nói chuyện phiếm...
A, Sở Phong vô cùng đắc ý, không ngừng suy nghĩ lung tung.
Hắn đã lên đường, dọc đường còn dùng thần sắc nghiêm túc ra hiệu cho đám Đại Hắc Ngưu và chuyển thế của lão Lư đang đứng trong đám đông, nhắc bọn họ phải cẩn thận, hiện tại không nên nhận thân.
Bởi vì, thời kỳ nguy hiểm vẫn chưa qua đâu, hắn cần phải đến danh sơn đệ nhất, có được kết quả chân chính rồi lại nói.
“Ca, đi chậm chút!” Quái long lập tức nhảy ra nịnh hót, thực sự là cao thủ trong lĩnh vực mượn gió bẻ măng, không lâu trước đây còn muốn vứt Sở Phong lại chiến trường tam phương mà chạy trốn, nhưng hiện tại lại hấp tấp bám đuôi Sở Phong lên đường, tuyệt không coi mình thành người ngoài, nghiễm nhiên dán cho mình cái mác đệ tử ký danh của danh sơn đệ nhất thiên hạ.
“Mã thí long (1)!” Có người lên tiếng, chế nhạo Long Đại Vũ.
(1) Mã thí long: chỉ những kẻ a dua nịnh nọt.
“Ai?!” Long Đại Vũ kỳ quái kêu lên, có người nhận ra thân phận của cậu ta, biết cậu ta là một con rồng? Phải biết rằng hiện tại cậu ta đang hóa thân thành hình người, sau khi sử dụng át chủ bài cấp Đại Năng của kiếp trước, người bình thường căn bản không nhìn thấu mới đúng.
Sau đó, cậu ta chợt thấy cái cổ phát lạnh, giống như có người đang thổi khí lạnh vào cổ mình, tựa như có ác quỷ ám bên người.