Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong cảm thấy vô cùng chấn động, nhưng mà bản thân hắn xác thực chịu không nổi, lượng tin tức quá rộng lớn, giống như toàn bộ cổ sử đều đập thẳng về phía hắn, khiến hắn căn bản không thể thừa nhận.
Quan trọng nhất chính là, những thứ này đều ập đến trong nháy mắt, những hình ảnh này, những mảnh vỡ lạc ấn này khiến linh hồn Sở Phong muốn nổ tung.
“Quá nhiều rồi, trọng điểm một chút, từ từ đến, ta muốn xem dần dần...” Thất khiếu Sở Phong bắt đầu chảy máu, trước mắt phát đen, gần như muốn hôn mê bất tỉnh.
Hắn không chỉ nhìn thấy hình ảnh, mà còn thấy cả thứ khác.
Trong lúc mơ hồ, những thời đại kia, nhũng anh linh ca thán khóc than kia, những cự phách hắc ám kia, những cường giả thiện ác kia, sát ý cùng tình hình chiến đấu của bọn họ giống như truyền ra từ bức tranh pha tạp nọ, vô số người, vô số anh kiệt của các thời đại, còn có bản thân người đứng đầu một thế... Những thứ này đều đan xen thành “đại thế”, giống như sóng ngầm biển khơi, tựa như thiên địa hồng hoang nổ tung, khiến cho người ta không chịu nổi!
“Ngừng!”
Sở Phong không nhịn được mà rống lớn, hắn cũng không muốn vì thăm dò những chuyện đã qua trên Địa Cầu mà khiến bản thân toi luôn cái mạng, hắn thực sự muốn đẩy ra mây mù che lấp trời xanh, ngược dòng lịch sử tiến hóa, trở lại huy hoàng vốn có năm đó.
Thế nhưng thủ đoạn của số chín lại quá mức bá đạo, đây là truyền thuyết mà y nghe được, thậm chí là do y đích thân nhìn thấy một góc của chân tướng, cứ như vậy mà phô thiên cái địa, cưỡng ép nhét vào trong đầu Sở Phong, giống như quét sạch sóng to gió lớn của tinh hải, trình độ tiến hóa của hai bên cách nhau quá lớn, không hề cân nhắc đến Sở Phong có khả năng chịu đựng và thừa nhận hay không.
Không nói những thứ khác, chủ riêng hình ảnh ký ức thần thức của số chín thôi, sinh linh cảnh giới này mà truyền những thứ kia vào sinh linh cấp thấp hơn, đó cũng chính là đòn chí mạng.
Số chín ở đó gật đầu, nói: “Quả nhiên có môn đạo, ta còn tưởng rằng ngay cả một góc của bức tranh ngươi cũng không nhìn được rõ ràng, không ngờ rằng ngươi có thể thừa nhận, vậy mà có thể thăm dò đến bộ phận mảnh vỡ lạc ấn.”
Thực chất số chín vô cùng giật mình, trong lòng không cách nào bình tĩnh, cực kỳ chấn động.
Thân phận của y là gì, cường đại như nào, không ngờ Sở Phong thực sự tiếp nhận được, còn nghe ra bộ phận bí mật ở trong đó.
Sở Phong lập tức rõ ràng, nhanh chóng nhớ lại mấy câu mà ban nãy số chín đã nói, thực ra y cũng không có ý định cho hắn xem một số chân tướng này, mà chỉ muốn thăm dò hắn mà thôi.
“Cửu sư phó, nói lời giữ lời, ngài không phải muốn cho ta biết một số truyền thuyết cũng chân tướng hay sao?” Sở Phong nhìn y nói.
Ánh mắt số chín xanh mơn mởn khóa chặt trên người Sở Phong, muốn nhìn thấu hắn, bởi vì chuyện này xác thực quá ngoài dự tính, Sở Phong có thể kiên trì trong chốc lát chứ không phải lập tức bị hình ảnh trùng kích đến lập tức kêu to.
Sắc mặt của số sáu cũng vô cùng nghiêm túc, nói: “Có gì đó cổ quái, vậy mà có thể tiếp nhận một chút lạc ấn lão Cửu ngươi truyền sang, thực không hổ là sinh linh đi ra từ địa phương kia. Ngươi nhìn xem ánh sáng đặc biệt trong hồn quang của hắn, đây có phải bị ký hiệu qua?”
Số chín lắc đầu, đáp: “Không có khả năng, chỉ là sinh ra trên tinh cầu kia, nhiễm ấy vật chất hỗn quang kỳ dị, cảnh cáo ngoại nhân mà thôi.”
“Quá sáng chói, quá huy hoàng, khiến một số người nhớ mãi không quên, từ đó mà ra tay, từ trong vô hình mà hiển hóa cụ thể, diễn dịch và diễn hóa ra chuyện cũ trên viên tinh cầu kia, sâu không lường được, chúng ta không thể ước đoán, tránh cho xảy ra đại họa.”
Thần sắc số sáu ngưng trọng, nói mấy lời như vậy, thực chất y còn cẩn thận hơn cả số chín, thậm chí đề nghị trực tiếp tiến Sở Phong ra ngoài, sau này vĩnh viễn không cần gặp mặt, không thể dính dáng tới, sợ chạm đến đồ vật càng sâu phía sau.
Số chín nói: “Ngược lại cũng không sao, sẽ không có nơi nào can thiệp như vậy, năm đó xác thực có bàn tay vô hình bao trùm viên tinh cầu kia, tiến hành đủ các thủ đoạn, nhưng cảm thấy thất bại, cho nên địa phương kia đến tận bây giờ đều sắp bị lãng quên, dù có cường giả vô thượng, đoán chừng cũng không phải lúc nào cũng để mắt đến, thậm chí không cần quay đầu, nếu như không rõ chi tiết, làm sao có thể làm cái gì?”
Sở Phong lên tiếng: “Cửu sư phó, ngài nói gì vậy, tiếp tục cho ta nhìn bức tranh pha tạp kia đi!”
Da mặt hắn rất dày, cũng không quan tâm ngươi cấm kỵ hay là kiêng kỵ, nếu đã là người mở đầu, hắn muốn tiếp tục xâm nhập xuống dưới, xem xem đến tột cùng Địa Cầu có thứ gì cổ quái.
Chẳng lẽ người đã từng trở thành Thần Vương như hắn đây còn không phải là cao thủ đệ nhất từ trước đến nay của Địa Cầu hay sao?
Đương nhiên, nếu như những sinh linh ban nãy hắn nhìn thấy trong hình ảnh kia đều có khởi nguyên từ Địa Cầu, vậy thì... hắn cảm thấy bản thân phải khiêm tốn một chút, vẫn nên thu hồi những lời lúc nãy thôi, tạm thời nhường ra vị trí cao thủ đệ nhất vậy.
Số chín cười cười, nhưng biểu tình kia quả thật có chút dọa người, chủ yếu là bởi cơ thể của y quá khô gầy, giống như một lớp da giấy được bơm khí mà phồng lên vậy.
“Ngươi không sợ quá tham lam sẽ chọc ra nhân quả sao, ngay cả danh sơn đệ nhất chúng ta cũng không dám chạm đến, ngươi vẫn muốn mở ra chân tướng, tìm hiểu một màn đẫm máu kia?”
Sở Phong đáp: “Không sợ, ta chính là vì nhân quả mà sinh!”
Hắn nói khoác mà không biết ngượng, không hề sợ hãi.
Số chín lên tiếng: “Có một số chuyện, có một số vãng lai, nếu như ngươi tìm hiểu thì phải tiếp tục tiếp nhận xuống dưới, cũng chỉ có thể men theo con đường đứt gãy kia mà tiếp tục hành trình, tự mình tiến lên trong bóng tối, tìm kiếm con đường phía trước, không ngừng dò la, nối liền ngõ cụt kia, đuổi theo bước chân mờ nhạt mà người đi trước đã lưu lại, chứng kiến chân tướng biến mất, đến lúc đó, cho dù ngươi muốn dừng bước cũng không thể.”
“Không có gì to tát!” Sở Phong vèo cái đã lên tiếng đáp ứng, nhưng hắn căn bản không biết, chân chính muốn thừa nhận là cái gì.
“Lão Cửu, ngươi đang chơi với lửa, sẽ không phải đặt tiểu tử da mặt dày kia vào trong phạm vi quan sát đấy chứ? Không thể đưa hắn lên đường!” Số sáu nhắc nhở, thần sắc vô cùng nghiêm túc, y nhìn thoáng qua Sở Phong, cảm thấy việc này không thể qua loa sơ sài, ban nãy lão Cửu thực sự quá lỗ mãng, quyết không thể tiếp tục dính dáng đến người và vật xuất thân từ địa phương trong truyền thuyết kia nữa.