Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2711 - Chương 2712: Một Bức Tranh Pha Tạp Xuyên Qua Cổ Kim (2)

Thánh Khư Chương 2712: Một bức tranh pha tạp xuyên qua cổ kim (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ngộ nhỡ chạm đến thứ không thể đoán được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!” Số sáu tiến thêm một bước cảnh cáo, thanh âm rất trầm.

“Ta biết!” Số chín gật đầu.

Sở Phong rất muốn trợn trắng mắt mà nhìn số sáu, có biết nói chuyện không đó, nói ai da mặt dày a, còn có thể vui vẻ trò truyền với nhau không?

Sở Phong nhìn về phía Sở Phong, nói: “Thực ra ta đã cho ngươi rất nhiều, những hình ảnh lúc nãy, những chuyện đã qua kia đều vô cùng trân quý, như vậy chạm đến, sự va chạm của ánh lửa linh hồn kia không thua gì một bộ kinh văn cứu cực được đưa vào đầu của ngươi.”

Sở Phong khinh bỉ, mới có chốc lát thoáng qua như vậy đã là một bộ kinh văn cứu cực? Lừa ai a.

Hắn bĩu môi nói: “Nào phải kinh văn cứu cực, sự va chạm của ánh lửa hồn quang, nhìn thấy nhiều nhất chính là hủy diệt, cũng không phải ta đích thân đi trải nghiệm, từ đó khắc sâu vào nhân sinh, ban nãy ta chỉ liếc qua một chút, làm gì có va chạm, cũng nào có cảm ngộ gì?”

Sau đó, hắn lại lộ ra vẻ nghi ngờ, nói tiếp: “Chỉ có điều, trong thoáng chốc khi ta trông thấy thể hệ cùng phương pháp tiến hóa của bọn họ, phải nói là hoàn toàn không giống ta, quả thực là như thế sao?”

Số chín gật đầu, nói: “Đúng, đây chính là ánh lửa của việc sau khi va chạm cùng kết nối với nền văn minh tiến hóa khác, nếu như có cảm giác, sẽ phóng xuất ra thiên âm đại đạo rực rỡ nhất, có thể có được thể ngộ vô tận.”

Sở Phong nói tiếp: “Cửu sư phó, nếu như đã nói nhiều như vậy, vậy thì lại nói tiếp một chút đi, nhân vật từng đi ra từ Địa Cầu là người như thế nào, tại sao ta lại chẳng hay biết, hơn nữa, dương gian này cũng không có truyền thuyết về bọn họ. Hay là nói, ta vẫn chưa tìm hiểu đến, mà thực chất Lê Đà, bản thân các ngài, hay là Võ Phong Tử cùng với sinh linh bổ ra nhất kiếm cái thế có một không hai từ danh sơn đệ nhất, phải chăng đều là người đi đến từ tiểu âm gian?”

Sở Phong nghĩ ngợi lung tung, ngay cả ý nghĩ nhận đồng hương cũng có.

“Nghĩ cái gì đâu!” Số chín liếc hắn một cái, nói: “Có một số người, một số chuyện, thực sự đã quá xa xưa, ngay cả tinh không vũ trụ đều nhanh lãng quên bọn họ, càng không nói đến người đương thời.”

Sở Phong đáp: “Vậy cứ tiếp tục, lại truyền cho ta bộ kinh văn cứu cực đi, triển hiện bức tranh pha tạp kia cho ta nhìn một chút.”

Số chín hơi chần chừ, dùng ngón tay chỉ một cái, một tiếng ầm vang lên, trời long đất lở, tinh hải sụp đổ, thái âm chân thủy bao phủ tinh hải, sương mù màu xám che đậy vũ trụ cổ, các loại hình ảnh đáng sợ được tái hiện.

Thân thể Sở Phong run rẩy, lần nữa quan sát, chỉ là lần này lượng thông tin càng lớn hơn, đập như điên về phía hắn, một bộ sử này thực sự bao quát quá nhiều.

Hiện tại hắn mới chỉ là tiếp xúc với một giọt nước trong biển cả, cho dù không ngừng lắng nghe, không ngừng tiếp xúc với những chuyện xưa, chẳng qua cũng chỉ là một góc của những chuyện năm ấy.

Thế nhưng số sáu lại chấn động, y cảm thấy quá tà môn, tiểu tử này làm sao có thể chịu được tin tức thần thức mênh mông như biển của lão Cửu, thời gian kiên trì lại còn dài hơn cả ban nãy.

Theo thời gian dần trôi, ngay cả số chín cũng kinh ngạc sửng sốt, cảm thấy cực kỳ cổ quái.

“Không có khả năng, trùng kích như thế, hồn quang của hắn phải sớm vỡ tan mới đúng!”

Trên thực tế, Sở Phong đang vận dụng đạo quả Thần Vương của kiếp trước, cối xay nhỏ màu xám trong cơ thể không ngừng chuyển động, đem những lạc ký mà bản thân hắn hấp thu được tiến vào trong cối xay.

Nơi đó có đạo quả Thần Vương, hơn nữa còn có cả bình đá!

Hắn lấy bình đá che chở, dùng đạo quả Thần Vương để hấp thu các loại tin tức.

Đương nhiên, thời gian cũng không phải rất dài, Sở Phong lại kêu lớn lần nữa, hắn không chịu nổi, ấn đường cũng đang chảy máu, hồn quang kịch liệt lay động, những gì hắn nhìn thấy quá nhiều.

Chỉ là có một số hình ảnh ấn ký có tốc độ lưu chuyển quá nhanh. Rất nhiều thứ hắn chưa kịp tiêu hóa.

“Không ngờ ngươi có thể kiên trì đến một bước này?!” Số sáu trưng da dáng vẻ giống như gặp quỷ, cho dù trên thực tế bản thân y càng giống một lão quỷ.

Sau đó, số sáu lại nhìn về phía số chín, thấp giọng nói: “Ngươi cảm thấy là người đang luân hồi, hay là chuyện cũ đang luân hồi, hoặc là đại thế đang luân hồi, là cùng vũ trụ đang luân hồi, hay căn bản chính là thực chất không có luân hồi?”

Loại vấn đề này khiến Sở Phong cảm thấy trong lòng run rẩy, liên quan đến cấp độ quá cao.

Sắc mặt số chín nghiêm túc, nói: “Đều nói rồi, hết thảy của viên tinh cầu kia đều là bởi có sinh linh vô thượng nhớ mãi không quên, đích thân hiển hóa cụ thể, chỉ có mấy bàn tay vô hình đang can thiệp, muốn đạt được hiệu quả nào đó, nhưng sau cùng đều thất bại.”

Những lời này có thể có giải thích được bao nhiêu sâu, khiến trong lòng Sở Phong nổi lên sóng lớn chập trùng, bão lớn ngập trời.

Trước lúc ly biệt, Sở Phong nhìn về bức tranh pha tạp cổ xưa mà số chín cung cấp một lần nữa.

Lần này, trong lòng của hắn càng thêm xúc động mạnh.

Mặc dù hình ảnh luân chuyển với tốc độ rất nhanh, nhưng thời khắc mấu chốt, những hình ảnh mà hắn nhìn thấy lại khắc sâu vào tiềm thức, tồn tại ở trong lòng, khó có thể tiêu diệt.

Quan tài đồng hoành không, đang phiêu bạt trong con sông thời gian, có người cô độc ngồi ở phía trên, dọc theo dòng chảy mà trôi, nhìn ánh tà dương nhuốm máu, nhìn về chư thiên vạn giới máu chảy thành sông, y một mình đi xa, bóng lưng cô độc, hiu quạnh mà có chút thê lương.

Cũng có người nằm trong quan tài, chôn xuống chính mình, vũ trụ cũng trở nên tịch mịch, giống như đang chờ người đó khôi phục, không biết điểm xuất phát, cũng không thấy điểm cuối, vĩnh viễn phiêu bạt xuống dưới.

Còn có một chiếc quan tài trống không, đang chìm nổi trong màn sương mù, giống như đang chờ đợi thứ gì.

Có một số chuyện xưa cùng đồ vật, xuyên qua cổ kim tương lai.

Sở Phong thật lâu cũng không lên tiếng, nhìn lại dòng sông dài thời gian, nơi đó chôn vùi quá nhiều thứ không biết, đang chờ đợi hắn đi khám phá.

Có lẽ, có một số đồ vật, có một vài người, cũng không nhất đinh bị vùi lấp, có lẽ sớm đã trôi theo dòng chảy thời gian, đi về phía trước.

Một bức tranh pha tạp vắt ngang qua sương mù, trầm nặng như núi, muốn chấn sụp cổ kim tương lai.

Đáng tiếc Sở Phong chỉ nhìn thấy được một góc, bộ cổ sử này quá dày quá nặng, cũng quá tang thương, chạm khắc quá nhiều đồ vật, hắn chỉ coi như liếc nhìn một chút, bắt được một chút mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment