Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2712 - Chương 2713: Còn Có Thiên Chi Thượng (1)

Thánh Khư Chương 2713: Còn có thiên chi thượng (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thậm chí hắn còn hoài nghi, đây không phải một bộ sử văn minh tiến hóa, mà nó còn liên quan đến đường nhánh của nền văn minh khác, hoặc là kỷ nguyên khác.

Dưới vũ trụ tứ cực gạch ngói vụn vặn mà lạnh lẽo kia, con song linh hồn vừa u ám vừa đục ngầu kia, trong đồng lô có thiêu đốt Đại Không Chi Hỏa cùng Cổ Trụ Chi Diễm kia, đều có âm thanh yếu ớt truyền ra, đang kêu gọi.

Sở Phong luôn cảm thấy bức tranh ấy vô cùng khủng bố cùng áp chế.

Nhìn một chút chính là thời gian lưu chuyển, bãi bể nương dâu. Con đường ngõ cụt kia, quay đầu nhìn lại cũng là khó gặp, muốn vạch ra một tầng sương mù cũng khó ngang với lần nữa khai thiên tích địa.

Trong màn sương mù kia, giữa non sông tinh không bị nhuốm màu máu, Sở Phong du đãng mà đi, mày kiếm nhíu lại, giống như nhìn thấy được càng nhiều.

Quan tài đồng chìm nổi, chậm rãi biến mất, thoáng cái đã không còn hình dáng trong màn sương mù, xuyên qua thời đại này đến thời đại khác, cứ như vậy không còn biết tung tích.

Sở Phong lấy lại tinh thần, nhìn về phía đối diện.

Số sáu và số chín đều rất bình tĩnh, cũng không hề lên tiếng, ra hiệu Sở Phong có thể rời khỏi, sau này không nên quay lại nơi này, hai bên không còn bất cứ quan hệ nào nữa.

Bọn y không muốn dính dáng đến, không muốn dây dưa ra bất cứ nhân quả gì.

Sở Phong trông ngóng nhìn về phía hai người, cứ như vậy mà hy vọng hắn mau chóng biến mất sao? Trước khi hắn đi chẳng lẽ không biểu thị cái gì đặc biệt a?

Hắn rất muốn nói, bản thân mình tuyệt đối không kén chọn, diệu thuật xếp trong mấy thứ hạng đầu, hoặc là binh khí cứu cực trong lịch sử văn minh tiến hóa, cứ tùy tiện cho một món là được.

Ngươi thấy ta giống kẻ coi tiền như rác sao? Số chín giống như cảm ứng được chấp niệm của Sở Phong, cũng hướng đôi mắt xanh mơn mởn nhìn vào hắn.

Sở Phong xoa xoa đôi bàn tay, nhìn vào chiếc cờ rách nát phía sau số chín, con mắt cũng tỏa ra lục quang thăm thẳm, lúc này đã đến thời khắc tạm biệt rồi, thực sự không muốn quan tâm gì đến hắn ư?

Số chín không thèm nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn mây mù.

Số sáu cũng chịu không nổi, không muốn tỏ vẻ bí hiểm gì hết, trực tiếp mở miệng uy hiếp Sở Phong, bảo hắn mau chóng rời khỏi, đừng ở chỗ này gây thêm phiền, làm cho tương lai tràn ngập tính không xác định, có lẽ hai bên đều sẽ gặp họa lớn.

“Thật sự không thể cho ta một bộ cổ kinh sao?!” Sở Phong da mặt quá dày, trước khi rời đi quả thật không nhịn được nữa, tự mở miệng yêu cầu.

Nhưng mà rất đáng tiếc, hắn bị từ chối.

Trong lòng Sở Phong bất đắc dĩ, đây là danh sơn đệ nhất thiên hạ a, có khả năng đâm xuyên cấm địa, kinh văn nơi này nhất định là vô thượng, chắc chắn có Hô Hấp Pháp cứu cực, hắn muốn tham ngộ một phen.

Sở Phong lên tiếng: “Ta chỉ là tham khảo, cũng không học theo y sì!”

“Lập tức biến mất, ngay và luôn!” Sắc mặt số sáu đen sì, đồng thời cũng bắt đầu nhìn chằm chằm Sở Phong, trừng mắt nhìn cơ thể huyết nhục sinh cơ bừng bừng của hắn.

Số sáu nói rõ cho hắn, tuyệt học của danh sơn đệ nhất thiên hạ chỉ có thể truyền cho người được chọn, để lại cho đệ tử nhà mình, tuyệt đối không truyền ra bên ngoài, nó cực kỳ quan trọng.

Ví dụ như, năm đó nơi này tạo ra một Lê Đà, thực lực kinh khủng cỡ nào, uy chấn thiên hạ, nhìn ai không vừa mắt đều dám ra tay hạ thủ, ngay cả cấm địa cũng đốt sạch hơn nửa.

Loại kinh văn này nếu như rơi vào trong tay kẻ yêu tà, sẽ trở thành việc nguy hại cùng khủng bố cỡ nào?

Sở Phong ngẩng đầu ưỡn ngực, một mặt chính khí, nghiêm cẩn mà nói: “Người mày rậm mắt to giống như ta đây, ngài xem có giống kẻ gian tà sao? Ta đây thẳng thắn cương nghị, hạo nhiên chính khí, thiên hạ cộng hưởng!”

Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy một bàn tay to vỗ xuống, đem hắn trấn áp xuống đất, khiến hắn một chữ cũng không phun ra được, ăn một miệng đầy đất.

Mãi đến khi số chín và số sáu xoay người, chuẩn bị trở lại nơi sâu nhất trong danh sơn đệ nhất thì Sở Phong mới có thể động đậy.

Vèo một tiếng, Sở Phong lập tức thoát khỏi lớp đất vây khốn mình, lùi một bước để tiến hai bước, hắn muốn cầu xin lần thứ hai, ở phía sau gọi với.

“Được, những thứ kia ta đều không cần, ta chỉ muốn pháp bị đào thải, sao nào, có được không?” Sở Phong lấy giọng điệu thương lượng mà nói như vậy với hai người kia.

“Pháp bị đào thải?” Số chín lộ ra vẻ kinh ngạc, quay người nhìn về phía Sở Phong.

Sở Phong đáp: “Đúng a, chính là trong bộ sử kia, pháp mà những người đó tu luyện, không cần dùng phấn hoa, mà là một loại thể hệ khác, ta thấy nó hoa hòe hoa sói, có lẽ có thể kéo ra hù dọa người, đây cũng là một phế pháp có thể lợi dụng.”

Nghe được những lời như này, bất luận là số chín hay số sáu đều da mặt run rẩy, đen như đáy nồi, thần sắc cực kỳ bất thiện, nhìn chòng chọc vào hắn.

Sở Phong rất muốn nói, lại làm sao nữa, hắn lại lần nữa nói sai rồi sao?

“Cố hương của ta không phải cũng là sa sút bị đào thải hay sao, có trời mới biết giai đoạn huy hoàng kia thuộc về thời kỳ nào, nếu đều đã trở thành mây khói trong lịch sử, các ngài nếu như biết rõ, chi bằng đem những pháp kia cho ta đi, ta dùng để nhớ lại, để tưởng niệm, cũng tính là đem đi khảo cổ, nhìn một chút những người năm đó làm thế nào để tu hành, xem bản thân ta lạc hậu ra sao.”

Hắn không giải thích còn tốt, nhưng hiện tại nói ra những lời như vậy, bàn tay thô to của số chín lập tức xoay tròn, dán thẳng nên người hắn mà đập xuống, nếu như lần này thực sự nện xuống, đoán chừng Sở Phong sẽ rất thảm.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là số sáu ôm chặt lấy cánh tay kia của số chín, nhắc nhở: “Lão Cửu, bình tĩnh lại! Chính ngươi đã nói không dính dáng đến nhân quả, lần này nếu thật sự đập xuống sẽ chọc ra nhân quả, không cần dây dưa để gây ra họa lớn, bình tĩnh a!”

“Loại pháp kia làm sao có khả năng bị đào thải? Ngươi biết khởi nguyên không, ngươi có biết có những người nào đã tu hành qua nó không? Ngươi...”

Số chín duỗi ra bàn tay lớn, thực sự muốn đập xuống dưới.

“Bởi vì không biết cho nên mới hỏi. Cửu sư phó, những pháp bị chôn vùi trong lịch sử kia, nếu ngài không nói rõ cho ta, ta làm sao mà hiểu được, nếu không thì ngài truyền lại cho ta đi!”

Sở Phong trưng ra dáng vẻ vô cùng khiêm tốn, nhã nhặn xin chỉ bảo.

Số chín trông thấy dáng vẻ này của hắn, rõ ràng chính là có chết cũng không biết hối cải, chỉ là ngoài miệng nói thực dễ nghe mà thôi, khiến y lại có xúc động muốn vỗ cho Sở Phong một chưởng, nói: “Muốn lừa lấy loại pháp kia?”

Bình Luận (0)
Comment