Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho nên Vũ Thượng đang hoài nghi, tổ tiên của Sở Phong phải chăng có giao tình với tộc mình, có được tẩy lễ, dẫn đến việc Sở Phong cũng nhiễm phải đặc chất của tộc mình, khiến cho lạc ấn tinh thần sinh ra cảm giác thân thiết.
“Chuyện này không có khả năng.” Sở Phong lắc đầu, bởi vì hắn căn bản không phải là người của dương gian, không có khả năng gặp gỡ với tộc nhân của bộ tộc Vũ Thượng mới đúng.
Hắn cũng không kiêng kỵ, không che giấu, trực tiếp nói ra xuất thân tiểu âm gian của mình, bởi vì khi hắn đối thoại với Thanh Âm, đều không né tránh Vũ Thượng lão nhân.
Mà gần đây, Vũ Thượng Thiên Tôn còn một mực che chở cho hắn, bảo vệ hắn bình an, hắn cảm thấy không có gì phải giấu giếm lão nhân.
Vũ Thượng Thiên Tôn lúc đầu còn giật mình sửng sốt, nhưng sau đó rất nhanh đã bình tĩnh, tiến hóa giả ai mà không có bí mật của riêng mình? Đặc biệt là sinh linh có thể trở thành Đại Thánh, tất nhiên sẽ bất phàm.
Vũ Thượng Thiên Tôn thân ở dương gian, làm một vị Thiên Tôn, tổ tiên tất nhiên cực kỳ thần bí, bí mật mà ông biết được càng nhiều, các loại thuyết pháp luân hồi đối với ông mà nói căn bản không có gì xa lạ.
“Có lẽ tổ tiên của ngươi trong quá khứ từng là người dương gian?” Vũ Thượng nói.
Sở Phong lắc đầu, cái này cũng không có khả năng.
Có một loại cách nói, sinh linh của tiểu âm gian đều là di hài mà dương gian chôn xuống, sau đó sống lại.
Có sinh vật ở dương gian từng rất kiêu ngạo, nói thẳng tiểu âm gian chính là bãi tha ma mà dương gian để lại năm đó, có một số tử thi thông linh, dần dần sống lại, từ đó sinh thành vài tộc đàn.
Loại giải thích này khiến người của tiểu âm gian cảm thấy khuất nhục không thôi.
Giờ khắc này, trong lòng Sở Phong khẽ động, trong lòng đột nhiên lóe ra một loại ý niệm.
“Tiền bối, ngài tin chắc nhất tộc này chỉ còn sót lại một mình ngài? Phải chăng còn có người thân, còn có những hậu nhân khác đã từng tiến vào tiểu âm gian?”
Nói đến đây, trong lòng hắn không khỏi nhảy nhót, bởi vì hắn nhớ đến một vài khả năng, có lẽ có thể khiến cho hy vọng sống ít ỏi trong lòng Thiên Tôn Vũ Thượng tăng lên.
“Không có, chỉ còn lại mình ta, tất cả mọi người đều chết cả, không phải ngoài ý muốn mà chết thì chính là gặp nạn không hiểu, giống như con gái của ta, trưởng tử của ta vậy.”
Vũ Thượng đau lòng, gia tộc đường đường huy hoàng vô song, bộ tộc có lai lịch lớn, đến ngày hôm nay lại hoàn toàn tuyệt diệt, cắt gãy hết thảy mạch truyền thừa, không còn một người kế thừa!
“Tiền bối, có lẽ chính ngài cũng không biết, ngộ nhỡ có hậu nhân nào đó ở bên ngoài lưu lại huyết mạch thì sao, trùng hợp lại gặp được ta, sau đó ta nhiễm phải chân huyết của họ.”
Lúc này, Vũ Thượng hơi chần chờ một lúc, bởi vì ông cũng nghe được một số chuyện, nghe được một vài chân tướng rất tàn khốc, cũng hoài nghi còn có hậu nhân đang lưu lạc ở ngoài.
“Cháu trai duy nhất của ta, có khả năng chết yểu trong bụng mẹ...” Khi Vũ Thượng Thiên Tôn nhắc đến chuyện này, hai mắt đục ngầu của ông gần như chảy xuống lão lệ, thương tâm không gì sánh được.
Năm đó ông cũng từng đi tìm kiếm, đi thăm dò, nhưng lại bị gia tộc kẻ địch cản trở, đạo lữ của cháu trai ông bị người ta bắt đi, khi đứa nhỏ trong bụng còn chưa ra đời thì đã biến mất tung tích từ đó.
Chỉ có điều, sau này Vũ Thượng nghe được tin đồn, đứa nhỏ kia được nuôi lớn, hơn nữa cũng có hậu đại, bị người ta nuôi thả.
Nhưng mà kết cục cuối cùng lại rất thê thảm, gia tộc đối địch kia không chỉ ngấp nghé bí khí bảo tồn trong gia tộc của bọn họ, mà còn muốn nghiên cứu chân huyết quý hiếm ngẫu nhiên xuất hiện trong tộc bọn họ.
“Bị đưa ra làm đủ các loại thí nghiệm, rất tàn nhẫn, rất đáng thương, nghe nói sau cùng đều đã chết cả.” Ánh mắt Vũ Thượng Thiên Tôn vẩn đục, trong lòng đau đớn, ông không có cách nào quay ngược thời gian, cũng không thể thay đổi điều gì.
Hết thảy chỉ vì kẻ địch cùng tộc đàn của kẻ địch quá mức lợi hại!
Sở Phong không đành lòng lột ra vết thương đã đóng vảy trong lòng lão nhân, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, hắn vẫn muốn hỏi thăm, những hậu nhân bị nuôi thả năm đó đã trải qua những gì, bởi vì hắn cảm thấy có khả năng nào đó có lẽ chính là thật.
“Ví dụ, dùng nhục thân tươi sống của bọn họ đi nuôi tà huyết mà thi thể của đại tà linh để lại, dẫn đến cơ thể bọn họ bị hư thối, hóa thành một đống bùn máu!”
“Ví dụ như, bởi vì biết được trong tộc chúng ta ngẫu nhiên sẽ sinh ra chân huyết đặc thù, cho nên sử dụng các loại kích thích đối với cơ thể bọn họ, thậm chí là cắm hạt giống Mẫu Kim vào máu thịt, muốn nuôi dưỡng ra Mẫu Kim có một không hai trên thiên địa...”
“Dừng lại!” Sau khi Sở Phong nghe đến chỗ này liền cảm thấy chấn kinh, rốt cuộc cũng bừng tỉnh, những gì hắn đoán đã thành sự thật!
“Tiền bối, ngài vẫn còn hậu nhân, ta... gặp qua bọn họ!” Sở Phong kích động lên tiếng, muốn cho Vũ Thượng biết chân tướng!
Ở tiều âm gian, ở Địa Cầu, ông nội của Yêu Yêu chính là như vậy, trong cơ thể của ông có Mẫu Kim sinh trưởng, đây là do năm đó bị người ta cấy trồng xuống.
Quan trọng nhất chính là, ông nội của Yêu Yêu là người đến từ dương gian, từ dương gian chạy trốn đến tiểu âm gian.
Vũ Thượng lão nhân quá đáng thương, quá cô độc và đau khổ, nếu như để ông biết bản thân vẫn còn hậu nhân đang ở tiểu âm gian, huyết mạch của bộ tộc bọn họ vẫn chưa đoạn tuyệt, ông nhất định sẽ vô cùng kích động và vui sướng.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi nhớ đến kết cục của Yêu Yêu, Sở Phong lại có chút trầm mặc, tâm trạng chập trùng không yên, lo lắng và đau khổ đan xen.
Bởi vì, giây phút từ biệt cuối cùng của hắn và Yêu Yêu chính là ở Đại Uyên, nàng ta chìm xuống chỗ đó, sau đó cũng không còn đi lên!
Một ngày ấy, nhục thân của Sở Phong đều tan rã, chỉ còn sót lại hồn quang và huyết dịch, Yêu Yêu nâng hắn cùng hộp đá từ nơi đâu nhất trong Đại Uyên hắc ám ra ngoài, mà chính nàng lại rơi xuống dưới.
“Lão Thái Võ rác rưởi!”
Khi nghĩ đến những điều này, trong lòng Sở Phong vô cùng hận, cũng rất thống khổ, đạo thân mà Thái Võ Thiên Tôn giáng lâm xuống tiểu âm gian năm đó đã tạo thành tất cả bi kịch.
Yêu Yêu còn sống chứ?
Nàng ấy có thể sống sót sao?
Đồng thời Sở Phong cũng hiểu rõ, vì sao lạc ấn kia trong cơ thể của Vũ Thượng Thiên Tôn lại cảm thấy thân thiết với hắn, chính là bởi hắn đã nhiếm phải máu của Yêu Yêu.
Lúc trước, khi Yêu Yêu đem hắn ra khỏi Đại Uyên đã không ngừng thổ huyết, nhiễm lên trên hồn quang và huyết dịch của hắn.