Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho dù có manh mối thì cũng bị những nhân vật cứu cực lấy mất, người khác làm sao có khả năng hái được?
“Tiền bối, ngài ăn hai quả, những thứ khác có thể không có, nhưng trái cây này thì có rất nhiều!” Sở Phong vô cùng bá khí mà nói.
“Ngươi lấy ở đâu?”
“Đánh nhau với truyền nhân của Võ Phong Tử, từ đó lấy được, ta hái cả bụi trái cây, toàn bộ đều thu vào bao!” Sở Phong nói.
Vũ Thượng cạn lời, thực sự không biết nói cái gì cho phải, như vậy cũng có thể làm?
Sở Phong nói: “Tiền bối, ngài chậm rãi ăn, ta đi thúc giục Tề Vanh Thiên Tôn một phen, bảo ông ta mở ra những bí cảnh thiếu nợ ta mới được.”
Khi Sở Phong đi ra từ lều trướng màu vàng, bỗng nhiên nghe được âm thanh vỗ cánh, hắn đột nhiên ngẩng đầu, sau đó cả người phát rợn, trong lòng chấn động không thôi, kia chính là một bầy thợ săn luân hồi, lúc này đang xuất hiện trên chiến trường, hoành không mà đi.
“Oa!”
Gần như là trong cùng một lúc, hắn lại nghe thấy tiếng hót vang trời, rất cổ quái, nó truyền đến từ chân trời phía xa, khiến người ta cảm thấy kinh hãi, đồng thời cũng khiến cho cơ thể người nghe rét run, đáng sợ đến cực độ.
Giờ khắc này, Sở Phong trông thấy cách đây không xa, cả người Tề Vanh Thiên Tôn đang run rẩy , gần như là ngã quỵ xuống đất.
Tình huống gì đây? Sở Phong giật mình.
“Kẻ đi săn Thiên Tôn... xuất hiện!” Cách chỗ hắn không xa, âm thanh của Tề Vanh Thiên Tôn đều phát run.
Tiếng kêu kia quá thê thảm, giống như âm phong phả vào mặt, mưa máu như trút nước, hắc ám che trời, sinh vật kia còn không có hiện thân, cũng bởi đó mà tạo cho người ta cảm giác càng thêm khó chịu đến cực độ.
Kẻ đi săn Thiên Tôn, đến tột cùng là sinh vật gì?
Mặc dù đã sớm nghe thấy, nhưng Sở Phong vẫn chưa từng nhìn qua, chỉ nghe nói sinh vật kia vô cùng tà dị, nơi chúng đi qua không sinh một ngọn cỏ, mặt đất đều chìm sâu xuống mấy trượng.
Khi nó xuất hiện ở xung quanh, tiến hóa giả có thực lực càng mạnh lại càng dễ xảy ra bất trắc.
Căn cứ vào ghi chép, từng có Thiên Tôn sau khi nghe thấy tiếng kêu thê lương kia, đầu tiên sẽ ngã rạp xuống đất, tiếp theo là hồn quang tự thiêu, sau cùng liền hóa thành tro tàn. Mọi người đi dò xét thì phát hiện ra trên đỉnh đầu hoặc xương trán có một cái động máu cực kỳ nhỏ, mà phần não bên trong thì đã biến mất sạch sẽ.
Cũng có sách cổ ghi chép, có Thiên Tôn sau khi ngã đổ xuống, bên ngoài thì không có việc gì, nhưng mà toàn bộ cốt tủy trong cơ thể đều không cánh mà bay, vô cùng khiếp người.
Không chỉ dừng lại ở đó, nếu như xung quanh có Đại Năng, cũng sẽ chịu hoàn cảnh tai ương tương tự.
Đối tượng săn mồi của sinh vật kia, kém nhất cũng là Thiên Tôn, còn giới hạn cao nhất thì không ai biết!
Sinh vật nhỏ yếu dưới đẳng cấp Thiên Tôn, thứ kia căn bản là không lọt vào mắt.
Tử trạng của những người chết vô cùng thê thảm, hồn huyết khô cạn, cả người còng xuống khô quắt, hình thể co lại một khoảng lớn.
Hơn nữa, đồng tử của người chết còn mở to, giống như trước khi lâm chung đã nhìn thấy được đồ vật không tài nào tưởng tượng được, khó có thể tin nổi, gương mặt tràn đầy sợ hãi vô tận.
Đáng tiếc, có rất ít người nhìn thấy “kẻ săn mồi”, nếu đã nhìn thấy thì gần như đều chết sạch.
Trong sách cổ, những điều ghi chép về chân thân của sinh vật kia quả thực rất ít, hơn nữa cách nói còn không đồng nhất.
Có người nói nó là một loại ác linh chạy ra từ luân hồi, chuyên môn gây họa cho Thiên Tôn – sinh vật có dương khí và huyết tinh thịnh vượng.
Nếu như Đại Năng có thân thể không khô cạn, không phải đặc biệt suy bại, cũng rất dễ bị thứ kia để mắt đến.
Cũng có người nói, sinh vật được gọi là kẻ đi săn kia chính là đại tà linh đến từ Thông Thiên Tiên Bộc, bản thân nó hoàn toàn không hợp với thế giới này, không thích ứng với quy tắc thiên địa của dương gian, cho nên mới săn giết cường giả của thế giới này, trộm lấy tinh túy, hấp thu các loại đạo quả.
Còn có người nói, thứ gọi là kẻ đi săn kia thực chất chính là sinh vật của dương gian, đã từng có tiếng tăm lừng lẫy, vang dội cổ kim, trong lịch sử tiến hóa đã để lại nhiều nét bút huy hoàng.
Những năm tháng mà người này trải qua quá xa xưa, ở thời tiền sử, thậm chí còn sớm hơn, đã phải bất đắc dĩ đem chính mình chôn xuống danh sơn đại xuyên, hút đi sinh cơ địa mạch, giảm bớt sự tiêu hao của bản thân, đảm bảo bản thân có thể sống tiếp.
Mà tới một giai đoạn nào đó, bọn họ thực sự không thể kéo dài nổi nữa, cho nên mới ra ngoài đi săn!
Thử nghĩ mà xem, danh sơn đại xuyên của dương gian đáng sợ nhường nào, các môn các phái đều hiếm có thể tiếp cận và chiếm lấy, bình thường đều chôn vật sống, cực kỳ khủng bố.
Lại có người suy đoán, thậm chí có lão quái vật không thuộc về kỷ nguyên này!
Đương nhiên, cũng có suy đoán hoàn toàn khác biệt, cho rằng kẻ săn mồi kia không phải sinh linh bình thường, mà mà vật chất đặc thù.
Ví dụ như có cường giả đoán sinh vật kia là vật chất màu xám cực kỳ đáng sợ và quỷ dị.
Cũng có lão quái vật cho rằng, nó có thể là vật chất hắc ám của đế giả khi chôn xuống tái hiện ra ngoài.
Con có người nói, kẻ đi săn nọ thực chất chính là tiếp diễn của quy tắc đại đạo, nhiễm phải dị huyết, hiển hóa ra cơ thể hữu hình, đang chấp hành một loại nhiệm vụ thu hoạch nào đó.
...
“Lão Tề, tiền bối, ngươi làm sao thế, không có việc gì chứ?” Sở Phong nhanh chóng chạy qua, đỡ Tề Vanh Thiên Tôn đứng dậy.
Thân thể Tề Vanh Thiên Tôn lạnh buốt, cả người căng cứng, gần như không thể động đậy, ban nãy ông ta thật sự sợ bản thân sau khi ngã xuống, cứ như vậy mà thê thảm rời khỏi thế gian.
Ông ta bình tình lại, thở dài một hơi, nói bản thân không có việc gì, lần này không trở thành khẩu phần ăn của kẻ đi săn kia.
Sở Phong nhanh chóng bỏ ông ta ra, nhanh chóng chạy về trong đại trướng vừa nãy, hắn có chút không yên lòng Vũ Thượng Thiên Tôn.
Cũng may là không có chuyện bất trắc xảy ra, Vũ Thượng đang ngẩn ngơ nhìn vào Huyết Mạch Quả trong tay.
“Tiền bối, đừng suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ăn đi.” Sở Phong thúc giục, hắn hy vọng Vũ Thượng có thể tiếp tục kiên trì, sống sót đợi đến ngày Yêu Yêu tái hiện.
Sau đó hắn lại đi ra ngoài, muốn tìm hiểu tình huống.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện, nơi xa truyền đến tiếng khóc lớn, cùng từng trận tiếng kinh hô.
Không phải trong trận doanh Ung Châu, mà là chỗ của trận doanh Thiêm Châu, ở đó có một vị Thiên Tôn bỏ mạng, cực kỳ thê thảm.
Theo tin tức được truyền về, cốt tủy của vị Thiên Tôn kia đều biến mất toàn bộ, hơn nữa còn mọc ra một thân lông đen, ngũ quan vặn vẹo, con ngươi mở to, chết không nhắm mắt.