Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2724 - Chương 2725: Kẻ Đi Săn Giết Luân Hồi (2)

Thánh Khư Chương 2725: Kẻ đi săn giết luân hồi (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thân thể của người kia bị thu nhỏ lại không còn quá ba thước, mà bộ dáng sau khi chết lại giống như lệ quỷ, dữ tợn không gì sánh được.

Trừ cái đó ra, còn có thợ săn luân hồi gặp nạn ngoài ý muốn, chết mất một con, rơi xuống từ giữa không trung, bị ăn sạch óc.

Điều này dẫn đến chấn động lớn, khiến người người sợ hãi, không ngờ có người dám ra tay với thợ săn luân hồi, đây là chuyện đáng sợ nhường nào, không cẩn thận chút thôi sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Đáng tiếc, thi thể của vị Thiên Tôn kia lại ở trong trận doanh Thiêm Châu, Sở Phong không có cách nào đến hiện trường quan sát.

Có người miêu tả, thợ săn luân hồi chết đi chính là mặt hồ ly, miệng chim ưng, thân con người, trên người mọc một đôi cánh thịt, tuy rằng chiều cao không bằng một nửa người bình thường, nhưng cấp độ tiến hóa vô cùng cao.

Mà hiện tại, hai mắt nó trống rỗng, bị kẻ săn mồi kia ăn hết óc!

Chuyện này dẫn đến sóng gió rất lớn, khiến cho một đàn thợ săn luân hồi ở phụ cận phải giáng lâm, chừng mười mấy vị!

Bọn chúng cùng nhau phát động, điên cuồng tìm kiếm, muốn tìm ra hung thủ.

Đám thợ săn luân hồi này đều vô cùng mạnh, tản phát ra khí tức khiến rất nhiều người đều cảm thấy như dao cắt, toàn bộ chiến trường đều chấn động, bầu trời đều ầm ầm rung động, giống như muốn nổ tung.

Đây là một đám cường giả khó lường!

“Ngao!”

Đột nhiên, một tiếng kêu thê thảm truyền đến, chính là âm thanh của kẻ săn mồi kia, nó đang kêu gào, lại xuất hiện một lần nữa.

Trong nháy mắt, lại có thêm một vị Thiên Tôn chết thảm, hai mắt vô thần, ngửa mặt lên trời mà ngã xuống, hồn quang trong nháy mắt đã bị thiêu đốt sạch sẽ, cái chết quá quỷ dị và thê thảm.

“Grao!”

Kẻ săn mồi lại lần nữa kêu lên, vô cùng khủng bố, khiến cho tiến hóa giả của Ung Châu và Hạ Châu khiếp sợ không thôi, không tự chủ được mà run rẩy.

“Trốn a!” Chỗ trận doanh Thiêm Châu, rất nhiều người kinh dị kêu lớn, giống như phát điên mà bỏ chạy giữ mạng, bởi vì trong nháy mắt khi vị Thiên Tôn nọ ngã xuống, cốt tủy đều đã bị ăn sạch sẽ.

Kẻ săn mồi rốt cuộc là sinh vật gì?

Tiếng gào thét chói tai, sương mù cuồn cuộn bốc lên, nhanh chóng bổ nhào bao trùm về phía mười mấy thợ săn luân hồi.

Trên chiến trường, rất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía, bởi ai cũng không nhìn thấy nó, nhưng mỗi người đều có thể cảm nhận được nó đang ở ngay bên cạnh.

Một âm thanh thê lương truyền đến, một sinh vật cao chừng mười mấy trượng ngã sõng soài ra đất, trên mặt đều mọc ra lông đỏ, ấn đường có một cái lỗ máu, lại có thêm một vị thợ săn luân hồi chết tại đây.

“Khiêu chiến sinh linh của luân hồi, từ trước đến nay đều khó thành công, sự tồn tại đều tiêu vong rồi!”

Thợ săn luân hồi bị chọc giận, vẫn chưa bao giờ gặp phải sự tình như vậy, không ngờ lại có sinh vật dám giết bọn họ, đây là khiêu khích hiếm thấy, là đang miệt thị luân hồi!

Người nói chính là một thợ săn luân hồi hình rắn, toàn thân đều là vảy đỏ, nửa người mang theo ngọn lửa màu đen, nửa người còn lại lại có băng tinh màu lam quấn quanh, cực viêm và cực hàn cùng một thể.

Có người nhận ra, đây chính là một sinh vật trong truyền thuyết, đã sớm tuyệt chủng trong dương gian, ngày hôm nay lại xuất hiện, trở thành thợ săn luân hồi.

Điều này khiến mọi người hoài nghi, chẳng lẽ tổ chức này không đóng quân tại dương gian, mà là ở địa điểm khác, ngày hôm nay giáng lâm, cho nên mới có thể nhìn thấy loại sinh vật này?

“Âm Dương Đại Xà!” Ngay cả Thiên Tôn cũng hít ngược một ngụm khí lạnh, bởi vì trong thời tiền sử, chủng tộc này từng xuất hiện bá chủ tuyệt thế, thực lực mạnh đến nỗi kinh hãi thế tục.

Loại sinh vật này cộng sinh với cực âm và cực dương, có một số người tài giỏi nổ bật tu ra đạo quả không gì sánh nổi, cuối cùng tộc này diễn hóa ra một cấm khu của dương gian.

Chỉ có điều, cấm khu kia cuối cùng cũng bị người ta tiêu diệt, dẫn đến nhất tộc này biến mất.

Một tiếng hót vang đột ngột vang lên, kẻ săn mồi lại đến gần!

“Ngươi đi ra cho ta!” Âm Dương Đại Xà quát lớn, toàn thân đỏ hồng, vảy rắn dày đặc, sau khi cuộn thành xà sơn liền thả năng lượng tinh thần ra bốn phía để tìm kiếm.

Phốc!

Nhưng mà ngay sau đó, một đạo âm thanh đáng sợ truyền đến, đồng bạn bên cạnh nó đã chết, toàn thân khô quắt, bị thu nhỏ rất nhiều.

“Ngươi là...” Âm thanh của Âm Dương Đại Xà phát run, hình như thấy được một hình dáng đáng sợ trong đám sương mù màu xám kia, bản thân nó cũng run rẩy theo.

Phải biết là, nó chính là thủ lĩnh trong đám thợ săn luân hồi này, đều sắp vượt qua lĩnh vực Thiên Tôn, nhưng lại bị dọa thành dáng vẻ như thế này.

“Làm sao có khả năng... truyền thuyết tái hiện? Ta từng nhìn thấy ở tranh khắc đá!” Âm thanh của nó run rẩy, ở đó mà rống lớn.

Tất cả mọi người không biết nó đã gặp sinh vật như thế nào, vậy mà lại bị dọa thành dáng vẻ như vậy, bị dọa đến chấn động, âm vụ khuấy động, nơi đó lập tức truyền ra tiếng kêu thê lương.

Âm Dương Đại Xà trời sinh có con mắt âm dương, có thể nhìn xuyên tất cả, nó cảm thấy bản thân đang chứng kiến một loại thần bí nào đó, đang kịch liệt chống lại.

Chùm sáng âm dương nổi lên, nó phát ra một kích chí cường, nhưng mà,trật tự phù văn trong hai mắt của nó vừa mới bay ra ngoài thì cơ thể đã đổ sập xuống, ấn đường chảy máu, máu chảy cuồn cuộn.

Huyết tinh toàn thân nó cạn khô, khe hở vảy giáp mọc ra vô số lông đen, cả người thu nhỏ lại còn không đến một phần mười, nháy mắt đã chết thảm.

Sương mù dày đặc ở mảnh đất kia lập tức tản ra, mọi người trông thấy tử trạng thê thảm của Âm Dương Đại Xà, toàn bộ đều chấn kinh, vừa mới đối mặt mà thôi, vậy mà nó cũng trở thành thức ăn cho kẻ săn mồi.

Điều này khiến mọi người cảm thấy chấn kinh vô cùng, thứ kia đến tột cùng là gì?

Hiển nhiên, Âm Dương Đại Xà hình như đã phát hiện ra gì đó, nếu không thì trước khi chết thảm cũng không nói ra những lời như vậy, nhưng rốt cuộc nó muốn biểu hiện điều gì?

Tiếng kêu thê lương của kẻ săn mồi lại vang lên lần nữa, giống như lệ quỷ trăm triệu năm trước đã xuất thế, giết sạch hết thảy sinh vật ở địa ngục, sau đó tránh thoát ra ngoài, giết đến dương gian!

“Grao...”

Thanh âm của nó cực kỳ đáng sợ, âm phong rít gào, sương mù dày đặc kéo đến, trong nháy mắt đã quét sạch chiến trường tam phương.

Kẻ săn mồi ẩn hiện, khiến ai nấy đều cảm thấy tê cả da đầu.

“Phốc!”

“Phốc!”

...

Nháy mắt mà thôi, liên tục có thợ săn luân hồi ngã gục xuống đất, ngửa mặt lên trời mà phơi thây, chết không nhắm mắt, đều là đột nhiên bị giết chết trong sương mù.

Bình Luận (0)
Comment