Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2725 - Chương 2726: Kẻ Đi Săn Giết Luân Hồi (3)

Thánh Khư Chương 2726: Kẻ đi săn giết luân hồi (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một màn hình ảnh này khiến người ta sởn gai ốc, khiếp sợ và hãi hùng không gì sánh được.

Đây chính là thợ săn luân hồi, trăm ngàn năm đến nay có mấy người dám chọc vào? Cho đến tận bây giờ đều là bọn chúng tìm người ta gây phiền phức, kết quả là ngày hôm nay lại liên tiếp mất mạng.

Sau lưng bọn chúng chính là luân hồi, thế lực cấp độ này quả thật không thể tưởng tượng, liên quan đến trên trời dưới đất, liên quan đến chư thiên vạn giới.

Kết quả, ngày hôm nay lại xảy ra loại sự tình này, trước đó thợ săn luân hồi cũng không phải chưa từng xảy ra thảm án kinh thiên, nhưng chung quy vẫn không thê thảm khiếp người như ngày hôm nay.

Chẳng lẽ kẻ săn mồi lúc trước chỉ là chưa có gặp trúng thợ săn luân hồi, cho nên thợ săn luân hồi mới có thể bình an vô sự?

Tiến hóa giả trong trận doanh Thiêm Châu điên cuồng chạy trốn, sợ bản thân bị coi thành huyết thực, ngay cả Thiên Tôn cũng chết thảm, ai có thể không sợ, ngay cả tấm biển thợ săn luân sừng sững bao năm nay cũng không hiệu quả, mọi người làm sao có thể không khủng hoảng?

Rất nhiều người đều ý thức được, quá khứ bọn họ đã đánh giá quá thấp kẻ săn mồi.

Đây là một chủng tộc, hay chỉ là một sinh vật từ trước đến nay vẫn luôn cô độc kiếm ăn cùng du đãng?

Dựa vào lời nói trước khi chết của Âm Dương Đại Xà, kẻ săn mồi hình như có lai lịch cực kỳ lớn, từng là một loại truyền thuyết dọa người nào đó, từng xuất hiện ở trong tranh khắc đá của niên đại không biết tên nào đó.

Kết quả là, thợ săn luân hồi đều chạy trốn, mấy người còn sống đều đào vong, cứ như vậy biến mất không còn tăm hơi.

Nhưng mà rất nhiều người đều cảm thấy, vấn đề này vô cùng lớn, sẽ có sóng to gió lớn xuất hiện, lực lượng luân hồi hiển hiện, dương gian đều bởi vậy mà chấn động.

Một tiếng hót vang cực kỳ thê lương xuất hiện ở trận doanh Ung Châu, sương mù xám cuồn cuộn lao đến.

Thân thể Tề Vanh Thiên Tôn run lên, cả người vậy mà không có cách nào cử động, sau đó trước mắt liền biến thành màu đen, lập tức mất đi ý thức, ngã nhào xuống đất.

Trái tim Sở Phong nhảy lên, hắn ý thức được mọi chuyện không ổn, kẻ săn mồi đã xuất hiện, hơn nữa đang ở ngay xung quanh, chuyên môn nhắm vào sinh linh từ cấp Thiên Tôn trở lên?

Thiên Tôn Tề Vanh còn sống hay đã chết? Sở Phong không biết, chỉ có điều, hiện tại bản thân hắn cũng không có việc gì, không nói đến cơ thể đau đớn giống như nứt toạc ra, hồn quang đều muốn nổ tung, nhưng dù sao hắn cũng không chịu một kích chí mạng.

Sương mù dày đặc phô thiên cái địa, hướng thẳng vể nơi này mà đến.

Sở Phong run rẩy, gần như muốn tế ra đất luân hồi cùng mâu gỗ nhỏ dài bằng chiếc đũa, hắn muốn phòng ngự!

Hắn không cách nào rút lui, sau lưng hắn chính là đại trường của Vũ Thượng Thiên Tôn, hắn sợ lão nhân sẽ xảy ra chuyện.

Trên thực tế thì hắn cũng không đi nổi, tốc độ chắc chắn cũng không nhanh bằng kẻ săn mồi, rất khó để tưởng tượng đạo hạnh của đối phương sâu nhường nào, ngay cả một đám thợ săn luân hồi cũng bị sinh vật ấy xử lý hơn nửa.

Đến gần rồi!

Lông tóc Sở Phong đựng đứng, hắn cảm thấy rõ ràng trong màn sương mù dày đặc kia có thứ gì đó đang tiếp cận, gần như đến ngay trước mắt, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được đối phương đang há miệng, thổi một luồng hàn khí đến hắn.

Một loại ngôn ngữ rất cổ xưa truyền đến, đứt quãng, giống như một người mất hồn đang nói mớ, đang thì thào, mang theo vô tận sương mù màu xám, tràn ngập lấy nơi này.

Sở Phong nghe không hiểu, đây rốt cuộc là ngôn ngữ của thời đại nào? Tại sao lại cảm thấy có chút tương tự với số chín?

Thân thể Sở Phong kéo căng, cẩn thận cảm nhận, trong sự dao động tinh thần vừa đáng sợ vừa quỷ dị của đối phương, hắn vậy mà nghe thấy một loại ngôn ngữ tinh thần nào đó.

“Tam sinh...dược...”

Âm thanh giống như đang chiêu hồn, lại giống như một loại chấp niệm nào đó vang vọng, cực kỳ đáng sợ, mang theo hơi thở băng hàn vô biên, giống như truyền đến từ nơi sâu nhất trong địa phủ, khiến người ta không khỏi sởn tóc gáy.

“Tam sinh... dược...”

Tam Sinh Dược? Đó là cái gì vậy? Sở Phong nghi hoặc vô cùng. Khi đến gần, hắn gần như có thể cảm nhận được sinh vật có khí tức băng lãnh kia đang lẩm bẩm tên của một loại thuốc.

Tuy có nghi ngờ, nhưng Sở Phong càng nhiều hơn chính là run rẩy. Hắn thật sự quá bị động, sinh tử cũng không nắm giữ được trong tay.

Nếu kẻ săn mồi tìm đến, Sở Phong đoán cho dù hắn sử dụng đất Luân Hồi và tiểu mộc mâu màu đen cũng chưa chắc có thể ngăn cản.

Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn lấy ra đại sát khí tiểu mộc mâu màu đen, trừ phi hắn không còn lựa chọn nào khác.

Thậm chí, hắn còn không mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, sợ kích thích kẻ săn mồi.

Sương mù rất đậm, vô biên vô hạn, bao trùm trận doanh Ung Châu. Trăm vạn tiến hóa giả đều đang rút khỏi nơi này.

Tuy nhiên, hiện tại Sở Phong không đi được. Hắn đã bị khóa định, bị một loại sinh vật không hiểu để mắt đến.

Cách đó không xa, Tề Vanh đứng cứng đờ trên mặt đất. Dù sao, ông cũng là nhất đại Thiên Tôn, chỉ một lát sau là khôi phục, vừa mở mắt đã muốn bỏ chạy.

Nhưng còn chưa đợi ông đứng dậy, kẻ săn mồi đã kêu một tiếng. Tiếng kêu gào thê lương vang lên, giống như ức vạn lệ quỷ hợp lại cùng nhau phát ra oán khí, sương mù màu xám khuấy động.

Phù một tiếng, Tề Vanh vừa động đã ngã xuống, trước mắt biến thành màu đen, một lần nữa ngất đi.

Sở Phong tê cả da đầu. Sinh vật lấy tiến hóa giả cấp Thiên Tôn trở lên làm thức ăn đúng là đáng sợ, tùy ý gầm nhẹ cũng đủ khiến Tề Vanh chết cứng.

Thật ra, Sở Phong cũng rất may mắn. Cho dù hắn có cảm giác hồn quang sắp sụp đổ nhưng dù sao cũng không bị xung kích trí mạng. Đối phương chưa nhắm vào người từ Thiên Tôn trở xuống.

Hắn hơi lo lắng cho Vũ Thượng, sợ lão xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Quả nhiên, lúc này hắn cảm nhận được trong đại trướng có động tĩnh, Vũ Thượng muốn giãy dụa ra ngoài.

“Tiền bối, đừng vọng động, hãy chờ ở đó.” Sở Phong vội vàng truyền âm, nói cho Vũ Thượng biết đây là kẻ săn mồi, chuyên nhắm vào cường giả. Hắn ở ngoài sẽ không có việc gì.

Vũ Thượng vẫn còn lo lắng, sợ Sở Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng lại bị Sở Phong truyền âm ngăn lại. Vì thế, lão quyết định không động.

Thật ra, lão muốn động cũng không động được. Kẻ săn mồi một lần nữa phát ra tiếng gào thét, Vũ Thượng lập tức ngã xuống, hôn mê nằm trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment