Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2727 - Chương 2728: Cử Thế Đồng Tế (1)

Thánh Khư Chương 2728: Cử thế đồng tế (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong lấy lại tinh thần. Hắn không nhìn rõ thân ảnh nhuốm máu đang nằm trên tàn chuông chỗ sâu nhất trong vòng xoáy, nhưng hắn lại cảm thấy hãi hùng.

Tại sao hắn lại có cảm giác dường như đã gặp qua người này? Trong dấu ấn tinh thần của hắn đã từng có người này xuất hiện.

Đã từng nhìn thấy qua? Tại sao lại quen thuộc như vậy? Bên trong ấn ký tinh thần số chín, người này có ghi chép cực kỳ dày đặc, vang dội cổ kim.

Đáng tiếc, lúc đó Sở Phong nhìn quá vội vàng, không cẩn thận xem kỹ nhân sinh của ông ta, cho nên bây giờ hắn mới bất đắc dĩ như thế.

Tuy nhiên, hắn nhớ rất kỹ, trong quá khứ huy hoàng mà đáng sợ, trong thời khắc quan trọng nhất, mỗi khi chư thiên hít thở không thông đều sẽ có thân ảnh của người này xuất hiện.

Cổ kim đều như thế. Mỗi một lần ông ta đều có thể ngăn cơn sóng dữ.

Mỗi khi tiếng chuông lớn đánh ra, giữa thiên địa không đối thủ, dòng sông thời gian cũng phải thần phục dưới chân ông ta.

Điều khiến cho Sở Phong tiếc nuối chính là, trong thời khắc lịch sử trọng đại nhất, liên quan đến sinh tử trên trời dưới đất, phút cuối cùng của đại cục, đa số tình huống người này chỉ lộ ra bóng lưng, từ đầu đến cuối đều bao phủ trong mê vụ, không nhìn thấy rõ chân dung.

Giống như bây giờ, người này cũng đưa lưng về phía bên ngoài cùng với một chiếc tàn chuông,

Trong quá khứ, chuông lớn trấn áp chư thiên, nó giống như một tấm bia to không thể siêu việt hơn đứng sừng sững giữa thiên địa.

Cuộc đời của người kia quá huy hoàng và sáng chói, không có kẻ địch nào mà đánh không thắng, tồi khô lạp hủ. Cùng với tiếng chuông, vạn tiên khuất phục, quét ngang trên trời dưới đất, vô địch cổ kim.

Cái gọi là nhân sinh hát vang không có điểm nào thấp. Từ lúc còn thiếu niên, người này đã một đường áp chế tất cả đối thủ, một đường giết đến tuyệt thế vô song, san bằng cấm địa, thành tựu vĩnh hằng, trấn áp cổ kim vị lai.

Chưa bao giờ có một người quang mang vạn trượng đến như vậy. Khi mới hai mươi tuổi, ông ta đã bắt đầu tranh giành thiên hạ, từ đó không có đối thủ, chân chính trở thành đệ nhất tinh không.

Sau đó, trên tinh không, ông ta cũng không có địch thủ.

Nhưng lại khiến cho người ta khó mà tiếp nhận…

Hiện tại, ông ta vẫn đưa lưng về phía mọi người nhưng lại nằm trên tàn chuông, máu me khắp người, còn có dấu hiệu hư thối. Nhân vật thiên tư hơn người, tuyệt đại vô song lại rơi vào tình trạng này, đúng là rất khó tưởng tượng. Không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ nữa.

Rốt cuộc có biến cố gì? Ông ta đã gặp phải chuyện gì mà lại đi đến một bước thảm liệt như thế.

Ngay cả Sở Phong cũng phải tim đập nhanh. Hắn cẩn thận nhớ lại số lần nhìn thấy những hình ảnh đó trong tinh thần ấn ký số chín. Đây quả thật là là một nam nhân cường đại đến mức khó hiểu, nhưng lại tàn lụi, thân nằm trên tàn chuông chia năm xẻ bảy.

Sở Phong nhớ lại, trong kết cục mà hắn nhìn thấy, trong trận chiến cuối cùng của nam nhân này, sau khi sáng chói cực điểm đánh xuyên qua chư thiên, lưng cũng quay về phía địch nhân và bằng hữu cũ, toàn thân đều là máu, ngã ngồi xuống đất.

Trong bối cảnh đó, chuyện phát sinh cùng lúc chính là binh khí của ông ta, chiếc chuông lớn đã nổ tung, cùng với chính mưa máu của ông ta, nam nhân vĩnh viễn không bại đã khô héo và rơi xuống.

Một khắc này, giống như có vô số gầm thét, khóc lớn, chúng sinh giống như đang hô vang tên của ông ta, cảm niệm công tích của ông ta, cử thế đồng tế, cử thế đồng tịch.

Đoạn lịch sử đó chìm vào bên trong dòng sông thời gian, Sở Phong cảm nhận được một sự bi tráng và thê lương.

Một cường giả vĩ đại như thế cuối cùng cũng không tránh khỏi biến mất khỏi thế gian.

“Người này thuộc về tiểu Âm phủ, đi qua nơi ta sinh ra, quét ngang trên trời dưới đất, chói lọi cả đời nhưng vẫn tao ngộ bất hạnh trong thời gian hồng hoang vạn cổ, rồi chết đi, thật sự khiến người ta phải tiếc nuối.”

Sở Phong nhìn thế giới vòng xoáy đặc biệt, lại rơi vào một cảm xúc không hiểu.

Kẻ săn mồi gánh thế giới sụp đổ, bên trong có cự thú cất tiếng gào thét đau buồn, có thi thể cường giả vô thượng nằm trên tàn chuông, tất cả đều nhiễu loạn lòng người.

Đột nhiên, cơ thể Sở Phong kéo căng, lông tóc toàn thân dựng đứng. Kẻ săn mồi tóc tai bù xù, mặc áo ngọc dây vàng rách nát đã đến trước mặt hắn, gần như kề sát vào mặt của hắn.

Hơn nữa, kẻ săn mồi đang ngửi, cái mũi không ngừng nhúc nhích, muốn chạm đến gương mặt Sở Phong.

Điều này khiến cho Sở Phong nổi da gà toàn thân, gần như muốn phản kháng, đổ máu đến cùng nhưng hắn hiểu, giữa hai bên chênh lệch quá xa, khó mà có kết quả tốt.

Kẻ săn mồi muốn làm gì? Muốn ăn hết hắn sao? Ông ta cảm thấy huyết nhục của hắn đặc biệt ngon, trong tế bào cất giữ khí tinh thần và tiềm năng quá nhiều? Sở Phong suy nghĩ lung tung.

Đến lúc này, hắn cảm giác cái mũi ngưa ngứa. Tóc của đối phương chạm vào cơ thể của hắn.

Lúc này, hắn nhìn thấy thời gian như ngừng lại, tinh hà hủy diệt và sinh ra, tất cả đều phát sinh trên cơ thể kẻ săn mồi, nhưng lại xuất hiện cảnh tượng khác thường.

Cũng may, tóc của kẻ săn mồi không có hiện tượng đó. Nếu có, nói không chừng khi chạm vào Sở Phong, hắn sẽ gặp bất trắc.

Kẻ săn mồi ngửi tới ngửi lui, khiến Sở Phong thật sự chịu không nổi. Giữa hai bên tiếp xúc không khỏi quá gần, gần như muốn kề cùng một chỗ.

Rốt cuộc ngươi muốn ăn thịt người hay là làm cái gì?

“Ta là nam.” Cuối cùng, Sở Phong không thể nhịn được nữa, nhắc nhở mình là nam, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?

Hắn đại khái nhìn ra được, kẻ săn mồi này chẳng qua chỉ là theo một bản năng?

“Hắc hắc…”

Đột nhiên, tiếng cười âm lãnh truyền đến, mang theo mấy phần sâm nhiên và kinh khủng.

Lông tơ Sở Phong dựng đứng. Kẻ săn mồi muốn xuống tay với hắn sao? Không đúng, đây không phải do kẻ săn mồi phát ra.

Thế thì là ai? Sở Phong giật mình. Ở nơi này, sinh vật dám xuất hiện gần kẻ săn mồi tuyệt đối nghịch thiên. Chẳng lẽ là cao tầng trong thợ săn luân hồi xuất hiện sao?

Sở Phong đột nhiên quay đầu lại. Hắn chỉ nhìn thấy sương mù vô tận, cũng không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào. Hắn quay lại nhìn kẻ săn mồi, nó cũng không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không để ý đến âm thanh đó.

“Là ai?”

Sở Phong quát hỏi. Âm thanh kia khiến người ta cảm thấy bất an. Cơ thể của hắn căng ra, nhục thân, khí tinh thần của hắn đều phản ứng kịch liệt.

Đây là một loại bản năng, là phản ứng khi gặp được thiên địch.

“Sở Phong?” Bên trong sương mù, một giọng nói hơi khàn vang lên, có chút lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Bình Luận (0)
Comment