Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong giật mình. Người kia là ai, tại sao lại biết hắn? Điều này thật khả nghi. Ở dương gian có người biết thân phận của hắn sao?
Không phải Thái Võ đến chứ?
“Là ai thế?” Hắn quát.
Lúc này, hắn không để ý đến kẻ săn mồi đang gần trong gang tấc. Hắn cảm nhận được bên trong sương mù tồn tại một loại uy hiếp lớn hơn, đang ôm ác ý đối với hắn.
“Ha ha…” Lần này bên trong sương mù phát ra tiếng cười của một nữ nhân, không tính khó nghe nhưng lại khiến Sở Phong nổi cả da dà. Hắn càng lúc càng cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
“Có nữ nhân, ở bên kia.” Sở Phong ra hiệu cho kẻ săn mồi, chỉ về một phương vị.
Nhưng kẻ săn mồi cũng không phản ứng đến hắn. Ông ta vừa đi vừa nghỉ, khi thì cúi đầu, khi thì nhìn trời, có chút nôn nóng bất an. Dường như ông ta đã nhận ra cái gì đó.
Nhưng không phải là nhằm vào sinh vật phát ra âm thanh kia.
“Sở Phong, đã lâu không gặp, ta có chút nhớ ngươi đấy.” Người kia lại lên tiếng lần nữa, bên trong sự âm nhu mang theo lãnh khốc khiến da đầu người ta phải run lên.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Nam không phải mà nữ cũng không phải. Mau cút ra đây cho ta.” Sở Phong quát.
Trong hoàn cảnh này lại xuất hiện địch nhân, rốt cuộc là tình huống gì thế?
Sau đó, Sở Phong liền thấy, bên trong sương mù cách đó không xa xuất hiện một cặp mắt màu như tro tàn, không hề có ánh sáng. Khi nó đến gần, hắn có thể nhìn thấy cặp mắt đó có chút oán độc, có chút âm lãnh.
Lông tóc Sở Phong dựng đứng, trực tiếp đánh ra Chung Cực Quyền, đồng thời còn chuẩn bị tế ra mộc mâu.
Tuy nhiên, sau khi quyền ấn đánh ra, sương mù tản ra, cặp mắt kia cũng biến thành sương mù, công kích của Sở Phong trở nên vô dụng.
“Ha ha, hương vị rất ngon, huyết yến phong phú. Ta rất muốn biết năm đó ngươi làm thế nào để sống sót.” Âm thanh bất nam bất nữ kia, lúc thì khàn giọng lúc thì âm nhu, biến ảo khó lường. Nó chợ trái chợt phải trong sương mù, chợt đông chợt tây, không có định hình.
Cơ thể Sở Phong cứng ngắc, càng lúc càng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Lúc này, một thứ gì đó đang chuyển động bên trong cơ thể hắn, khiến cho hắn ý thức được rốt cuộc hắn gặp được cái gì.
Trong cơ thể hắn, cối xay nhỏ màu xám đang tự động nghiền ép, xoay tròn. Phù hiệu màu vàng óng Sở Phong khắc bên trên đang phát sáng. Đây chính là cảnh báo hay là phòng ngự của bản thân?
Hắn biết, âm thanh bên trong sương mù nhất định có liên quan đến vật chất màu xám.
Con mắt Sở Phong đỏ lên. Năm đó, để gia tăng thực lực báo thù cho thân bằng cố hữu, giết chết địch nhân xâm nhập tiểu Âm phủ, hắn không tiếc đến dị vực tu luyện dị thuật yêu tà, dẫn đến vật chất màu xám của hắn càng lúc càng bị ăn mòn, sống không bằng chết.
Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ chuyển thế cũng là vì cơ thể đã chuyển biến xấu vô cùng. Con đường phía trước đã đứt, tiềm lực bị nghiền ép, hồn quang long đong, cả người không cách nào tu hành bình thường.
Sở Phong cửu tử nhất sinh, mượn nhờ bàn đá thô ráp bên trong Quang Minh tử thành cũng không triệt để trừ tận gốc vật chất màu xám, cho đến khi hắn thẳng đến tượng đất ngồi xếp bằng cuối đường luân hồi, tiến hành một kích cuối cùng, hắn mới hoàn toàn thoát khỏi khốn cục, rửa rạch vật chất màu xám.
Đám vật chất màu xám được hắn dung luyện vào bên trong cơ thể, dung hợp với cối xay trắng nhỏ, trở thành cối xay nhỏ màu xám.
Hiện tại, cối xay nhỏ màu xám đã có phản ứng, tự hành chuyển động, khiến Sở Phong đoán được vật chất màu xám lại xuất hiện.
“Ha ha, lại một kỷ mở ra, lần này là kỷ nguyên màu xám rồi.” Bên trong sương mù, đôi mắt kia lại xuất hiện, giống như mắt cá, không có sinh cơ, mang theo oán độc cùng lạnh lẽo tiến tới gần Sở Phong.
Sở Phong nghiến răng nghiến lợi, càng lúc càng ý thức được, sương mù màu xám này rất đáng sợ, hơn nữa nó dường như còn là “người quen”. Năm đó, một luồng vật chất màu xám nồng nặc nhất đã chạy trong cơ thể của hắn, hư hư thực thực đi theo người dương gian vượt qua giới màng, tiến vào dương gian.
Chẳng lẽ là nó?
“Tiểu Hôi Hôi, là ngươi sao?” Sở Phong quát.
“Muốn chết.” Vật chất màu xám lạnh lùng quát.
Đây là một vật chất màu xám có ý thức, không giống như bình thường. Nó sâm nhiên vô cùng, hóa thành hình người, nhìn chằm chằm Sở Phong, đồng thời áp sát đến gần.
Trong lòng Sở Phong tràn ngập nghi hoặc. Kẻ săn mồi xuất hiện, gánh theo một thế giới, bên trong có cường giả vô thượng nằm trên tàn chuông, có cự thú màu đen, đã rất quỷ dị. Nhưng bây giờ, tại sao vật chất màu xám lại theo tới, là theo hắn mà tới sao?
Một tiếng rít gào trầm thấp. Vật chất màu xám kia hóa thành hình người xong, lập tức vồ giết Sở Phong: “Ta rất nhớ chất dinh dưỡng mà ngươi cung cấp năm đó.”
Sở Phong tức giận. Nắm đó trải qua nhiều chuyện như vậy, bị vật chất màu xám tra tấn đến cửu tử nhất sinh. Bây giờ nó còn dám nhắc đến chuyện xưa, còn muốn hạ tử thủ đối với hắn.
Hắn đã chuẩn bị xong lọ đá, đất Luân Hồi. Những thứ này đều không phản ứng kịch liệt như cối xay nhỏ màu xám, mà tự chủ xoay tròn, muốn xông ra khỏi cơ thể.
Cơ thể Sở Phong chấn động, tâm hắn có cảm giác, chủ động tiếp dẫn, để hai luân bàn trên dưới cối xay xuất hiện trên hai tay trái phải, sau đó nghênh kích vật chất màu xám.
“A…”
Lúc này, Tiểu Hôi Hôi kêu thảm, bị cối xay màu xám hấp thu, sau đó luyện hóa hết một phần.
“Ngươi.” Nó không thể tin nổi. Đây là cái gì? Tại sao có thể luyện hóa nó?
Nền móng xuất thân của nó cực kỳ không đơn giản. Vật chất màu xám có linh tính, hóa thành vật hữu hình, danh xưng tinh túy bên trong tinh túy vật chất màu xám, sớm đã thông linh.
Theo lý, nó gần như không thể ức chế, nhưng bây giờ có người luyện hóa nó, hơn nữa còn là túc chủ, là huyết thực năm đó.
Nó hét thảm một tiếng, tránh thoát hai tay Sở Phong, biến thành sương mù, hiển hóa thành cặp mắt hung tợn nhìn chằm chằm Sở Phong từ đằng xa.
Vù.
Sau đó, sương mù vô biên vô tận từ bốn phương tám hướng bao phủ Sở Phong, từ khắp mọi phương vị khác nhau tràn vào cơ thể Sở Phong.
Cối xay nhỏ màu xám chuyển động, trong nháy mắt đã trở về cơ thể Sở Phong, sau đó bắt đầu điên cuồng xoay tròn.
Phàm là vật chất màu xám tiến vào cơ thể của hắn đều bị cối xay nhỏ luyện hóa và hấp thu, trở thành một phần của nó. Lúc này, Sở Phong rõ ràng cảm nhận được cối xay nhỏ màu xám đang mạnh lên, đang tăng cường, rồi dày đặc, trở thành thứ không thể lường được.
“A…” Vật chất màu xám kêu to, kinh hãi đến tuyệt vọng.
Sở Phong nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Hôi Hôi, ngươi còn dám đến hại ta? Lần này ta không để cho ngươi kêu cha gọi mẹ là không được.”